Nội Tuyến

Chương 095: Thiếu gia đẹp trai nhất. (3)

" Các anh làm sao thế nhỉ? Có câu huynh đệ không có lớn nhỏ, ai giỏi làm bề trên, giang hồ không già trẻ, kẻ thắng làm vua. Tôi vì ngưỡng mộ thanh danh của Mã gia cho nên mới tới đây nương nhờ anh, chứ anh nhìn tôi như thế này, bất kể bán nghệ hay bán thân, có giống không kiếm nổi cái ăn không?" Mộc Lâm Thâm vỗ vỗ má mình, y đã hoàn toàn buông lỏng rồi, lúc này không khác gì cùng đám bạn bè của mình ba hoa bốc phét, càng nói càng tự nhiên, càng nói càng chân thật:

Chân thật đến mức ba người kia đã cười đến không thể kiềm chế nổi, Mã Ngọc Binh tới cười sảng khoái hết mức, một lúc lâu sau mới dừng lại được, liếc nhìn Tiểu Mộc, lại bật cười. Mộc Lâm Thâm cũng cười theo, gượng gạo, rõ ràng không thích bị người ta coi như trò cười. Mã Ngọc Binh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi, xuống dưới chờ tôi. Cậu nói xem, người ta đã tìm đến tận cửa rồi, không giúp đỡ chút nào thì đúng là không có trượng nghĩa mà."

" Được ạ, được ạ, đa tạ Mã gia." Mộc Lâm Thâm khom người chắp tay, hớn hở chạy xuống, được vài bước quay về chỉ con hổ đồng trên bàn:” Mã gia, con hổ giả đó, đừng dùng nữa, kỵ lắm.”

Y đi rồi, mấy người còn lại không cười nữa, tên đầu mohican nhắc:" Mã ca, thằng này lai lịch bất minh, không thể nhận bừa."

" Thằng này rõ ràng có vấn đề, Mã ca và Lão Du là kẻ thù sinh tử, người của Lão Du lại chạy tới đây xin nương nhờ, không phải kiếm cái chết à?" Tên còn lại nói:

Cơ mà chính vì điểm này, khiến bọn họ định vị hình tượng Tiểu Mộc là cái thằng đần, không quá đề phòng y, vì loại này dù là ở trong giới họ, cùng lắm là tốt thí thôi, hơn nữa loại này luôn là nhân vật có hay không cũng được. Mã Ngọc Binh thì lại có tính toán khác, hắn cười nói:" Thằng này cũng thú vị lắm, dám bốc phét là cái gì cũng làm được, không mấy người dám mở mồm ra nói như vậy đâu ... Hay là chúng ta đánh cược với nhau đi, đưa y tới chỗ Lão Qua, xem xem y được mấy ngày thì bị bắt, tôi cược ba ngày."

Lão Qua có vẻ là một cái tên đặc thù, hai tên thủ hạ không biết nghĩ tới cái gì mà thoáng cái lại cười lăn cười bò, khen Mã ca cao tay. Thế giới ngầm hoạt động với hiệu suất rất cao, Mã Ngọc Binh xử lý xong công việc rồi xuống lầu. Không ngờ ban ngày nhân viên ngủ ngà ngủ gật mà buổi tối ở đây làm ăn khá tốt, xe cộ ra vào như con thoi, bận rộn đến mức không ngớt tay. Còn về phần Mã gia, hắn ta tất nhiên không đích thân xử lý mấy chuyện liên quan đến những kẻ tép riu tìm đến nương nhờ. Là gã đàn em đầu mohican của ông lái xe chở Tiểu Mộc đi. Trên đường không nói một lời, chiếc xe chạy đến gần khu vực cầu Thắng Lợi. Gã đàn em chỉ về phía người què chân, chống gậy đứng chờ trên cầu, nói với Tiểu Mộc: "Đi theo hắn đi, không để cậu chết đói đâu."

Mộc Lâm Thâm hơi do dự, chuyện không như y dự tính, thế nhưng chiếc xe kia chỉ dừng lại cho y xuống rồi xoay đầu đi ngay. Tên què trên cầu vẫy vẫy tay với Mộc Lâm Thâm chạy tới, người này già nua, ốm yếu, ông ta nhìn y nhìn một lượt rồi lẩm bẩm như tự nói với bản thân:" Được, Mã ca đúng là có nhãn quan, cầu phù hợp với công việc đấy, theo tôi."

Lão què chân vừa đi vừa khập khiễng, dẫn đầu đi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận