Nội Tuyến

Chương 106: Quay đầu chợt lại thấy. (1)

21 giờ, máy bay cất cánh, bọn họ ngẩng đầu nhìn theo lần nữa rồi lên xe, Trương Cuồng là người cuối cùng, lên xe rồi vẫn nhìn thấy đèn ở đuôi máy bay, trong bóng đêm hết sức bắt mắt. Hôm nay không trăng không sao, máy bay bay vào trong đêm đen. Xe vừa mới đi lên đường cao tốc trở về thành phố thì di động của Lão Mã reo, cầm điện thoại lên xem một cái, ánh mắt có phần hồ nghi, là điện thoại của khoa trưởng Trần ở sân bay, người phụ trách khai chứng minh thư cho Mộc Lâm Thâm để xuất vé. Cứ tưởng là có biến cố gì, Lão Mã vừa mới nhận máy liền không nhịn được kêu lên:" Cái gì, không lên máy bay à ... Được, được, chúng tôi lập tức quay lại."

Trương Cuồng mừng rỡ, giục lái xe:" Quay đầu, quay đầu, tới sân bay."

" Chuyện gì thế?" Liên Cường ngớ người:

" Thằng buồi đó lại bày cái trò gì vậy?" Lái xe bực bội, đây là đường cao tốc, có phải muốn quay đầu là quay đầu đâu:

" Mồm miệng sạch sẽ chút, khả năng có hi vọng rồi." Mã Phong Hỏa mắng, chưa đi tức là còn hi vọng, án quan trọng hơn, chút hiềm khích có là gì chứ:

Xe đi thêm một đoạn mới kiếm được chỗ quay đầu, sau đó tăng tốc vèo vèo quay trở lại sân bay, két một cái đỗ lại, khiến không ít người gần đó quay đầu nhìn nhìn bọn họ. Ba người nhảy xuống xe, lao vào đại sảnh tìm kiếm Mộc Lâm Thâm, chưa thấy người cần tìm thì đã gặp vị cảnh sát sân bay kia trước, tình hình hiện giờ là, y không lên máy bay, loa đã gọi tên mấy lần rồi mà không tìm thấy. Không giải thích nhiều nữa, khoa trưởng Trần dẫn mấy đồng nghiệp đi qua cổng kiểm tra an ninh, tìm kiếm ở sảnh chờ bay. Muốn tìm được một người ở trong đám đông hành khách đông thế này không dễ dáng gì, khoa trưởng Trần đang chuẩn bị tới phòng giám sát kiểm tra camera an ninh thì Liên Cường chặn lại, hắn chỉ tay về phía nhà ăn của sân bay. Nhìn một cái, chẳng biết vì sao khúc mắc trước đó đều tiêu tan hết, Mộc Lâm Thâm ngồi ở giữa nhà ăn, nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, trước mặt là cái đã đã trống, chỉ còn lại một ít vụn báy, đoán chừng vừa mới thong thả hưởng thụ bữa tối. Bên cạnh có nữ phục vụ ăn mặc kiểu tiếp viên hàng không đang hơi cúi người hỏi gì đó, đôi mắt không rời soái ca. Vẫn như trong ấn tượng của Trương Cuồng, tên khốn này có một chứng ám ảnh cưỡng chế đối với phong cách quý ông, cầu kỳ tới mức làm người ta cho rằng y làm bộ làm tịch. Nói vài câu với khoa trưởng Trần của sân bay, cám ơn tiễn hắn đi trước, ba người Trương Cuồng mới đi về phía bàn ăn của Mộc Lâm Thâm. Ba vị này vừa bước vào đã thấy không ăn nhập gì với hoàn cảnh ưu nhã này, cô phục vụ xinh xắn còn giật nảy mình, đang định hỏi thì bị một tấm thẻ cảnh sát làm nuốt ngay lời muốn nói về, lùi sang bên nhường đường. Mộc Lâm Thâm chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi bị ba đại hán đứng sừng sững trước mặt, đặt chén cà phê xuống rồi mới hỏi:" Sao các anh còn chưa đi?"

" Vậy sao cậu chưa đi?" Trương Cuồng hỏi lại, hắn không muốn quá vội vàng, thằng nhãi này dị lắm, không cẩn thận lại hỏng việc:

" Anh đặt chuyến bay sát giờ quá, tôi lại không chịu được đói, ăn một bữa thành ra lỡ chuyến bay." Mộc Lâm Thâm ngồi vắt chéo chân, không có chút vội vàng nào:

" Nghe khoa trưởng Trần ở sân bay nói cậu không lên máy bay, chúng tôi tưởng có sự cố gì, vội vàng quay về." Trương Cuồng nhìn Mộc Lâm Thâm trông đợi:

" Nói có thì cũng có." Mộc Lâm Thâm thở dài:" Ăn hơi nhiều chút, tôi không đủ tiền rồi, các anh mà không quay lại là tôi gặp rắc rối to đấy."

" À, mau thanh toán đi." Trương Cuồng sai Liên Cường đi trả tiền:

Liên Cường không để bụng nữa, thằng nhóc này xem như còn có lương tâm, vội vàng thanh toán hóa đơn, nhưng vừa nghe nói hơn 300 đồng, tay vừa rút cái ví dẹp lép ra đã khựng lại, tức vẹo cả mũi:" Các người còn ác hơn bọn đa cấp biết không hả, một cốc cà phê với hai cái bánh mà những 315 đồng?"

Mã Phong Hỏa vừa nghe thế là vội vàng chạy tới, biết người anh em nghèo này trong túi không có được mấy đồng, thở dài rút thẻ ngân hàng ra, tháng này thâm hụt ngân sách nặng rồi. Mộc Lâm Thâm đứng dậy, mỉm cười tạm biệt cô phục vụ, đi tới đưa mấy tờ tiền còn lại đưa cho Lão Mã:" Đừng từ chối, đây là tiền bẩn của Ngốc Đản, trả anh đấy, đoán chừng tôi cũng không được."

Mã Phong Hỏa thở phào, cũng không từ chối, chưa nói gì thì Mộc Lâm Thâm đã xoay người ném vé máy bay cho Liên Cường:" Đừng nói tôi không nể mặt, tôi không nể thật ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận