Nội Tuyến

Chương 118: Một bước cũng không rời. (3)

Nội tuyến chia ra làm các loại, đỏ và đen, ngoài ra còn có xám. Nội tuyến đỏ thường là nhân viên chuyên nghiệp do cảnh sát bồi dưỡng, hoặc là người được cảm hóa tự nguyện, hai loại kia là thành phần không có công việc chính đáng, hoặc tội phạm được cảnh sát chiêu mộ lập công chuộc tội, quan hệ là mua bán. Tính nguy hiểm của nội tuyến đen và xám rất cao, đó là con dao hai lưỡi, vừa có thể hại kẻ địch, cũng có thể gây ra hậu họa lớn, cho nên nội tuyến đó càng thêm quý giá. Lạc Quan Kỳ không hỏi thêm nữa, giơ ngón tay cái tán thưởng. " Hiện giờ cậu ta đang ở đâu?" Phạm Văn Kiệt hỏi tình hình nội tuyến:

" Hôm nay cậu ta sẽ tới Phú Huyện, đoán chừng đến trưa sẽ có tin tức truyền về." Diệp Thiên Thư trả lời, hắn khiêm tốn thỉnh giáo Lạc Giai Kỳ:" Tuổi thọ của một tụ điểm thường từ ba tới sáu tháng, một số đã sắp đến hạt, thu hoạch xong đợt này, bọn chúng sẽ tới nơi khác kiếm ăn. Ý của tổ chuyên án chúng tôi là, muốn anh cầm lái, giúp đỡ chúng tôi chế định ra một phương án hành động, quan trọng là phải nắm được hướng đi của tiền phi pháp và kẻ tổ chức ..."

Lạc Quan Kỳ đang chăm chú nhìn bản đồ tụ điểm trên màn hình, nghe tới đó không quay đầu lại, như tự lẩm một mình:" Đừng, các anh quá gấp gáp rồi, kinh nghiệm nói với tôi rằng, chúng ta còn chưa thấy được chủ mưu đâu, nói một cách thực lòng là, cơ hội để chúng ta có thể bắt được kẻ tổ chức đằng sau là gần như không có."

" Nhưng tình hình lần này khác, chúng tôi có lòng tin nhổ tận gốc bọn chúng." Phạm Văn Kiệt nói chắc nịch:

" Có lòng tin là tốt, có điều càng cần sự tỉ mỉ và kiên nhẫn, hai vị cứ xem lại trục thời gian, rồi đối chiếu với ghi chép ngày tháng đi, tôi cảm thấy còn xa mới tới thời điểm chúng ta hoạch định phương án hành động." Lạc Quan Kỳ lắc đầu, nói rất nghiêm túc:

Diệp Thiên Thư sững người, đã tới lúc này rồi còn bàn lùi sao? Chủ nhiệm Phạm thì tới bên cạnh Lạc Quan Kỳ cùng xem kỹ trục thời gian, miệng lẫm bẩm:" Trong vòng mười ngày thực hiện hành trình dài hơn 2000 km, từ Duyên Xuyên, Duyên Trường tới Tuy Đức, xa nhất về hướng bắc tới Du Lâm, Tĩnh Biên, rồi chuyển hướng phương nam tới Ngô Khởi, Chí Đan ... Đi qua sáu thành phố mười hai huyện, hôm nay lại tới Phú Huyện, hình như là bọn chúng đang rất nóng lòng thu tiền?"

Đúng là càng nhìn càng thấy vấn đề, tổ chức đa cấp này tựa hồ phát triển quá nhanh, Diệp Thiên Thư và Phạm Văn Kiệt đều không nói rõ được vấn đề ở đâu. Ngược lại vị xử trưởng Lạc tới chi viện kiên nhẫn hơn rất nhiều, ông ta gọi nhân viên bảo mật tới, lấy bản đồ hành chính chi tiết, bắt đầu đối chiều từng tụ điểm một ... Cùng lúc ấy ở một viện dưỡng lão ba tầng của Phú Huyện. Trên lầu ba vang lên tiếng âm nhạc, tựa như binh khí va chạm, vó ngựa dồn dập, lại như pháo đạn gầm vang, làm bệnh nhân tim đập yếu ớt cũng phải ngồi bật dậy, ánh mắt kinh hoàng, tựa hồ nhớ lại năm tháng đáng sợ trước thời Giải Phóng, tựa thời Đại nhảy vọt, tựa thời đấu tố phê bình, tựa như đám nam nữ đem băng tay đỏ hăng hái diễn giảng, tiếp đó là tiếng hô hào điên cuồng hưởng ứng. Đúng là giống thật, Ngốc Đản đứng ở cửa mắt liếc về phía Mộc Lâm Thâm, mười ngày qua y như mê như say, như điên như dại, hiện giờ đang đi qua đi lại, vung vẩy hai tay, lớn tiếng diễn giảng với mấy chục người. Quần âu màu đen, giày da nâu sáng bóng, áo sơ mi trắng cỏ kẻ sọc màu gi, tay áo sắn cao lộ làn da trắng mà không tạo cảm giác yếu ớt, tóc cắt ngắn khỏe khoắn, khóe miệng lúc nào cũng như hơi nhếch lên thành nụ cười ấm áp, toàn thân mang tới cảm giác hoàn toàn không giống tuổi tác của y, có một luồng sức hút của nam nhân thành thục. Giọng nói, không thể không kể giọng nói như có ma lực, không cần nói to, từng chữ nhả rõ ràng, rơi vào tai người nghe. " Một tấm bản đồ, bất kể có chi tiết tới cỡ nào, tỉ lệ chính xác ra sao, nó mãi mãi không thể chủ có nó di chuyển được dù chỉ nửa bước trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận