Nội Tuyến

Chương 693: Làm người khó nhường. (5)

Vương Lập Tùng vừa bóc chai nước khoáng, cùng với mì ăn liền loại tự sôi và xúc xích, đặt lên bàn, ngại ngùng nói: “Lôi ca, chỗ này chẳng có gì ngon để ăn đâu, nước xung quanh cũng không thể uống được, chỉ có thể tạm chấp nhận vậy thôi.”

" Không sao, không sao, việc chính quan trọng hơn ... À, mà phải rồi, còn cái thằng kia nữa, sao rồi?" Từ Đồng Lôi đột nhiên nhớ tới một người:

“Ôi trời ơi, chết mẹ, tôi quên mất.” Vương Lập Tùng vỗ thẳng vào đầu mình, rồi quay sang hỏi ý kiến Từ Đồng Lôi: “Theo tôi thì đáng lẽ ra nên bỏ y lại giữa đường từ lâu rồi, sống hay chết mặc kệ y.”

" Cậu não lợn đấy à, bốc rỡ hàng đều bị y nhìn thấy hết cả rồi, ai mà dám thả ra chứ ... Ài, thôi đi đi, xem thế nào rồi." Từ Đồng Lôi lúc này đã hạ quyết tâm, gọi Vương Lập Tùng xuống lầu:

" Anh định xử lý ra sao?" Vương Lập Tùng gặp khó hỏi:

" Hoặc là giết chết ngay, hoặc là từ từ giết chết thôi ... Ở cái nơi này mạng người chẳng bằng chó, cậu nghĩ còn có cách khác à?" Từ Đồng Lôi nói thản nhiên như không:

Trong lòng Vương Lập Tùng giật thót một cái, sợ hãi vô cùng, nếu thật sự bắt hắn nhúng tay vào máu, thì dù ít dù nhiều vẫn cảm thấy do dự. Hắn nói: “Lôi ca, tôi chưa từng gây án mạng nào cả, tôi từng vào chùa tu đấy.”

Thật là rắc rối, giết thì lại không nỡ ra tay, mà thả thì lại không dám. Không ngờ Từ Đồng Lôi nói: “Nếu nơi này đúng như cậu nói, thì cậu nghĩ y còn là mối đe dọa nữa không?”

" Chuyện đó thì không sao, trừ khi y là chuột, nếu không thì sống sao nổi chứ." Vương Lập Tùng rùng mình:

" Vậy thì không cần lo nữa, mạng của y không do chúng ta định đoạt." Từ Đồng Lôi căn bản không coi chuyện giết người ra gì:

Nơi giam người là trong một xưởng tối om, ánh đèn sợi đốt vàng vọt bật sáng. Vương Lập Tùng cầm búa mỏ chim, nạy thùng được đóng đinh ra, nhìn vào bên trong, rồi kéo Mộc Lâm Thâm đang co ro thành một đống ra ngoài. Lúc này, Mộc Lâm Thâm gầy yếu đến nỗi khi nhấc lên y nhũn ra như một sợi bún, còn khi đặt xuống thì lại đổ sụp thành một đống. Vừa đặt xuống, Mộc Lâm Thâm đã mềm oặt ngã quỵ xuống đất. Từ Đồng Lôi như thể bố thí, ném cho một chai nước và hai cây xúc xích. Mộc Lâm Thâm chẳng khác gì một con thú hoang lập tức lao tới, vặn nắp chai rồi uống cạn hơn nửa chai nước. y xé vỏ xúc xích ra, cắn ngấu nghiến và ăn sạch trong chớp mắt. Từ lúc bị nhét vào thùng đến giờ, y chỉ được ăn một lần duy nhất, bụng đói đến mức da bụng dính vào lưng rồi. Chưa bao giờ cậu cảm thấy rằng, thứ đẹp đẽ nhất trên đời này không gì khác ngoài một ngụm nước, một miếng ăn. Ăn xong, y thở hổn hển, vẫn còn đắm chìm trong dư vị của bữa ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận