Nội Tuyến

Chương 318: Khách thăm nhà nửa đêm. (2)

“ Cũng chẳng bao lâu, vừa mới mở cái quán Thủy Mộc Niên Hoa ấy, tôi thường xuyên đến đó, Du gia cũng hay đến chơi, tôi từng chọn giúp ông ấy vài cô gái … cái đó, ông ấy thì… ừ, Du gia rất thích tôi, nói sẽ nâng đỡ ... ôi, ai mà biết được chuyện tốt đẹp không dài…” Mộc Lâm Thâm nói dông dài loanh quanh, y cố gắng làm cho sự tồn tại của mình trở nên mờ nhạt, làm cho dòng thời gian và nhân vật trở nên lẫn lộn, khó chứng thực:

Mấy người kia quả nhiên nghe đến phát chán, Mã Ngọc Binh ngay từ đầu đã không tin y có quan hệ gì với Du Tất Thắng, ngăn lại: “Đủ rồi, đủ rồi, thằng nhóc láu cá, càng láu cá cũng lòi đuôi ra rồi, Du Tất Thắng có nói với cậu, bọn tôi và ông ta là kẻ thù không?”

" Không nói ạ, có lần tôi nghe người trong đó nói về những nhân vật hào hùng của Thượng Hải năm xưa, trong đó có Mã gia là nhân vật đáng kể, bọn nhãi ranh tập tành nhuộm tóc xăm mình làm dân giang hồ bây giờ có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp." Mộc Lâm Thâm nịnh: " Cả Du gia cũng đồng ý, ông áy bảo trước ở ở Thượng Hải cũng chỉ có vài người làm ông ấy nể thôi, bây giờ không được ai cả."

Tang Mao cười to:" Thế không ai nói cho cậu biết, huynh đệ chúng tôi thiếu chút nữa diệt lão chó già đó à?"

" Ông ta không nói với cậu tôi là Mã gia chứ, còn nói tới ai nữa?" Mã Ngọc Binh cười hỏi:

" Vâng, ông ấy bảo là Mã quả phụ, còn một người nữa là Tang Mao ..." Mộc Lâm Thâm nói tới đó nhìn cái đầu trọc lóc của Tang Mao im re, tựa hồ sợ không dám nói tới nữa:

" Mã quả phụ, Mã quả phụ, ha ha ha, không biết bao nhiêu lâu rồi tôi không nghe thấy cái phỉ hiệu này, bây giờ đều gọi là Mã gia rồi, ai dám gọi như thế, chỉ đám lão già như Lão Du mới biết thôi." Tang Mao vỗ đồ trên bàn, kéo khóa cười to, nói với Mã Ngọc Binh:" Mã gia, cái mặt quả phụ của anh không thay đổi được, trên giang hồ người không nhận ra anh cũng là loại hiếm có."

" Đừng có mà vớ vẩn, mau làm việc đi, mấy giờ rồi." Mã Ngọc Binh hiển nhiên không thích gì cái biệt danh kia, giục:

Mộc Lâm Thâm không dám nhiều lời thừa thãi, đứng im đó đợi, Hắc Cương nhiệt tình khoác vai y nói:" Mộc thiếu gia, chúng tôi đều là người thiếu văn hóa, có vài thứ cậu thử phân biệt xem."

Khi hắn đang nói thì Tang Mao đổ ào một cái đồ trong túi ra, phần lớn là túi xách tay, vòng tay, mặt ngọc, đồ mỹ nghệ v.v., trên bàn có đến vài chục món. Mộc Lâm Thâm nhìn mà không chớp mắt, có chút ngạc nhiên, không hiểu gì cả. " Trong này có đồ giả, có đồ nhái, có hàng giả cấp A, cậu thử phân biệt xem." Tang Mao không nhiều lời, chỉ tay vào đống đồ giọng ra lệnh:

Mã Ngọc Binh có vẻ còn không chắc chắn lắm:" Tiểu thiếu gia, cậu hay dở gì cũng phải nhận ra được tám chín phần mười chứ nhỉ?"

" Chắc là nhận ra được." Mộc Lâm Thâm chẳng hiểu chuyện này là sao, đứng lên đi tới trước bàn, còn cẩn thận nhìn lướt qua mấy tên kia, bà nội nó, tên nào tên nấy nhìn chằm chằm như sói:

Tang vật, Mộc Lâm Thâm thoáng cái hiểu ra. Một số chiếc túi đã sút quai đeo, hơn nữa màu sắc lẫn phong cách đều khác nhau rất nhiều, chắc chắn không phải đồ của một người. Thế thì dụng ý bọn họ tới đây cũng đã rõ, những món đồ có quy mô thị trường hẹp, kiến thức chuyên nghiệp lại rất cao, không phải đám nhà quê bọn chúng có thể nhận ra hết. Mà những thứ này lại không thể mang ra ngoài, chạy khắp đường phố tìm người giám định được. Nghĩ tới đó Mộc Lâm Thâm mới thực sự yên tâm kiểm tra đồ. Một cái túi xách nữ màu sữa, khảm ký hiệu bạc, sờ một cái, thậm chí y còn đưa lên mũi ngửi vài lần rồi vứt toẹt xuống đất, Mộc Lâm Thâm chê:" Không đáng tiền, hàng giả."

Một chiếc ví da dài của nam nhân, y sờ trong ngoài, mở ra xem, rất cẩn thận đặt sang một bên, Mộc Lâm Thâm nói: “ Cái này là hàng thật, của Prada.”

Một dây chuyền mặt ngọc , cách mà Mộc Lâm Thâm giám định hơi kỳ lạ, cầm trong tay sờ đi sờ lại một lúc, không chắc chắn rồi cho vào miệng, một lúc sau cẩn thận để sang một bên và nói: “ Hàng thật, nhưng bình thường thôi, cao cấp hơn chất liệu tổng hợp một chút."

Một chiếc vòng tay, Mộc Lâm Thâm cầm lên chơi rất điệu nghệ, phựt, vung lên, chiếc vòng tay giống như một chiếc đĩa bay xoay tròn bay lên, khi rơi xuống, Mộc Lâm Thâm chỉ cần đưa tay ra, ngay lập tức nó tròng khớp vào tay y. Mộc Lâm Thâm để nó sang một bên nói: “Hàng cao cấp, nếu là hàng giả, hoặc hàng kém chất lượng thì nặng nhẹ không đều, không thể xoay tròn đến vậy, rơi xuống sẽ không vững.”

Một miếng ngọc bích, tuy hơn xỉn một chút nhưng là do chăm sóc không tốt, dùng đèn pin soi, hàng thật. Một cái vòng tay nữ khảm kim cương rất cầu kỳ, hàng giả. Một cái túi Louis Vuitton giả, đã bị Mộc Lâm thâm ném sang bên mà chẳng cần nhìn hai lần, nói:" Ngay cả các mũi kim ẩn cũng có thể nhìn thấy, giả không giống thật chút nào."

Lại vài chiếc ghim cài áo mặt ngọc, Mã Ngọc Binh không ngờ món đồ lặt vặt của nữ nhân này lại được Mộc Lâm Thâm biết đến, còn chọn ra hai chiếc, đánh giá giá trị của hai loại này không hề rẻ. Cả một bàn đầy đồ vật, được Mộc Lâm Thâm phân loại hết sức nhanh chóng, mấy thứ gần như thuận tay cầm lên đặt xuống, không cần nói đến việc phân biệt, những người đó nhìn đã thấy hoa cả mắt rồi. Nhưng đối với Mộc Lâm Thâm mà nói thì thấy quá đơn giản, với những vị đại thiếu gia không chịu làm việc đàng hoàng như y, chơi đồ xa xỉ chính là chuyên ngành. Mỗi một đại tiểu thư đại thiếu gia giống Mộc Lâm Thâm đều có một thú chơi đồ xa xỉ riêng, thông qua đó cho thấy sự khác biệt của mình, nếu bị lừa dùng đồ giả thì thực sự bẽ mặt vô cùng trong giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận