Nội Tuyến

Chương 424: Đặc phái viên thu nợ. (5)

Vậy mà thu được tiền rồi à? Đại Mễ và Nhị Đậu cầm tiền trong tay mà không dám tin, cả tháng nay bọn chúng mới đòi được một khoản nợ, thực sự là đói lắm rồi, công việc này có khi sắp mắt đến nơi. Đang mừng mừng tủi tủi thì Mộc Lâm Thâm đá đít:" Khóc cái gì, tới nhà tiếp theo đi, tranh thủ làm xong sớm nghỉ sớm, buổi chiều nóng lắm tôi không ra đường lang thang đâu."

Không cần kén chọn mục tiêu, cứ chỗ gần nhất mà đòi thôi, nhưng điểm đến tiếp theo khiến Mộc Lâm Thâm gặp chút khó khăn, đó là đồn cảnh sát đường Dân Tộc, cách tổ dân phố đường dân tộc mà họ vừa làm náo loạn không xa lắm. Đỗ xe dưới bóng cây bên kia đường nhìn biển hiệu màu trắng xanh cùng với những chiếc xe cảnh sát san sát nhau khiến Mộc Lâm Thâm tức giận chửi thề, bọn cho vay nặng lãi ngu như chó, vậy mà còn làm ăn với cảnh sát. Không biết trên đời này cảnh sát là thiếu chữ tín nhất à? Đại Mễ rụt cổ lại không dám nhìn về phía đồn cảnh sát:" Mộc ca, nơi này không ai dám tới đòi nợ."

Mộc Lâm Thâm nổi khùng, suýt đánh người, tính cách y gần đây khá bạo lực, ăn nói cũng thô lỗ:" Biết thế thì đừng cho vay chứ, chúng mày bị lừa đá vào đầu hay sao mà tin vào chữ tín của cảnh sát?"

" Nhưng người ta tới vay không ai dám không cho vay anh ơi, lãi suất còn thấp hơn người khác một nửa." Nhị Đậu đau khổ giải thích:

" Toàn cho cảnh sát với công chức vay, Nhiếp ca, à không người ta gọi hắn là Nhiếp Tử, hắn làm ăn kiểu này đấy à?" Mộc Lâm Thâm chưa hết bực, con mẹ nó chứ, cho cảnh sát vay, phải nói là bị lừa đá xong còn bị kẹp đầu vào cửa:

Đại Mễ nói, trước giờ vẫn luôn là như vậy, Nhiếp Tử cho vay như thế này trong giới còn coi là người tốt, cho vay nhỏ lẻ, phần lớn có thể thu hồi được, có những khoản lớn ra đi bị vỡ nợ thì người cho vay phải tự tử, kinh tế bây giờ khó khăn, cho vay nặng lãi cũng chẳng dễ dàng gì. Nhị Đậu nói, công ty chủ yếu nhắm vào nhóm công chức và tiểu thương, nói cho cùng, cũng coi như là thành công rồi, nhìn mấy công ty tín dụng nhỏ trên đường xem, đóng cửa hết rồi, còn được mấy công ty? Thấy Mộc Lâm Thâm có vẻ gặp khó gãi cằm liên hồi, Đại Mễ khuyên:" Mộc ca, hay là bỏ qua nhà này đi."

" Đúng thế, đừng chọc vào cảnh sát, sau này chúng lại kiếm cớ đi tìm chúng ta báo thù đấy." Nhị Đậu kéo tay y:

" Xì, sợ cái đếch, tôi đi đòi."

Mộc Lâm Thâm vốn định bỏ qua rồi, nghe hai thằng này khuyên can, chẳng hiểu thần kinh nào của y có vấn đề, cầm giấy nợ, bảo hai người chờ trên xe, nghênh ngang đi vào đồn cảnh sát. Người gác cổng hỏi, Mộc Lâm Thâm vênh váo giơ tay lên, nói tìm đồn trưởng, cứ thế bước đi vào, người gác cổng cũng không ngăn cản. Cẩn thận lấy di động ra chụp một bức ảnh giấy nợ, Mộc Lâm Thâm trực tiếp gõ cửa phòng đồn trưởng, vừa vào trong, một người nam tử trung niên đang cầm cốc lớn uống trà, vừa nhìn thấy Mộc Lâm Thâm chưa kịp hỏi, y đã nói thẳng: “Đồn trưởng, tôi tìm cảnh sát Đỗ Trị Hoa.”

" Cậu ở đơn vị nào?" Đồn trưởng hỏi:

" Công ty cho vay tín dụng nhỏ Kim Đỉnh."

" Vậy cậu tìm cảnh sát của chúng tôi làm cái gì?"

Mộc Lâm Thâm một câu như sấm bên tai:" Hắn vay chúng tôi 5 vạn, tới giờ quá hạn rồi mà không chịu trả, tôi tới đây đòi."

" Cậu ... Cậu ... Cậu ... Cho vay nặng lãi còn tới đồn công an đòi à?" Đồn trưởng khiếp đảm, đặt cốc trà xuống, tay còn run, miệng còn lắp bắp, chừng không tin nổi điều mình vừa nghe thấy:

" À, anh nói phải nhỉ … xin lỗi, tôi nhầm chỗ rồi.” Mộc Lâm Thâm cung kính nói, vị đồn trưởng vừa thở phào nhẹ nhõm thì y lại tự nói với chính mình: “ Chắc phải lên phân cục, cục công an thành phố thôi, đồn cảnh sát nhỏ quá.”

“Ê, này, cậu kia … đứng lại đó, chờ tôi một chút đã.” Vị đồn trưởng giật mình đứng phắt dậy, gọi Mộc Lâm Thâm lại, chuyện xấu này mà đến tai cục công an thành phố thì chẳng phải là trò cười cấp quốc gia sao, ông ta gọi Mộc Lâm Thâm vào, xem qua giấy nợ, không sai được. Điên rồi, đồn trưởng rồi cầm điện thoại quát lớn: “Tiểu Đỗ, lên đây.”

Một lát sau có một cảnh sát đi lên, đồn trưởng tức giận chỉ vào Mộc Lâm Thâm: “ Tôi hỏi cậu, chuyện vớ vẩn gì thế này, mau xử lý đi, không sợ người ta chê cười à?”

Viên cảnh sát kia vâng dạ mà chẳng hiểu mô tê gì cả, sau đó gọi Mộc Lâm Thâm ra ngoài, nhìn thấy y ăn mặc cũng lịch sự, nên cẩn thận hỏi:" Cậu là ai, tới đây làm gì?"

Vừa giơ điện thoại lên cho hắn xem giấy nợ, Mộc Lâm Thâm vừa nghiêm mặt nói: “ Công ty cho vay tín dụng nhỏ Kim Đỉnh, khoản nợ năm vạn của anh nên trả rồi."

“ Hả, con mẹ nó… cậu, cậu dám đến chỗ sở trưởng của chúng tôi… làm càn… đi, đi mau ” Viên cảnh sát mặt tái mét túm lấy Mộc Lâm Thâm, nghiến răng nghiến lợi, kéo xuống chỗ vắng người ở dưới lầu rồi đe dọa: “ Mày tin tao chơi chết mày không?”

" Không tới mức đó chứ, tôi không đáng giá 5 vạn đâu, còn anh chỉ đáng giá 5 vạn thôi à?" Mộc Lâm Thâm không xuống nước, tương cho một câu chết nghẹn:

“ Mày đợi đó, tao phải nói chuyện này với Nhiếp Tử.” Viên cảnh sát điên rồi, rút điện thoại ra:

Mộc Lâm Thâm mỉa mai: “Ra vẻ ghê gớm vậy hả? Có giỏi thì đừng viết giấy nợ, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đã tới đây là phải đòi được tiền, dù anh nói với Nhiếp Tử thì tôi cũng phải đòi đi… Không trả thì tôi nói thẳng cho anh biết là tôi sẽ lên phân cục, cục công an thành phố tìm người có trách nhiệm đòi … Anh vay nặng lãi mà còn lên mặt à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận