Nội Tuyến

Chương 629: Ngày dài như năm. (2)

“Việc này căn bản không cần tôi giúp đỡ, phía nhà tù sẽ sắp xếp cho anh.” Thân Lệnh Thần ngạc nhiên nói, lúc này đây, khi nhìn vào tên tội phạm sắp sửa thi hành án, dường như hắn không còn cảm thấy đáng ghét như trước nữa:

Nhiếp Kỳ Phong không giải thích chỉ cả, nói tiếp: “Tôi sẽ chỉ định anh là người tiếp nhận số tiền này. Hãy chuyển số tiền nhận được cho …”

" Dung Anh!" Thân Lệnh Thần buột miệng nói ngay:

" Đúng thế." Nhiếp Kỳ Phong gật đầu xác nhận:

" Tôi đích thân bắt anh, vì sao anh lại tin tôi?" Thân Lệnh Thần hỏi:

" Bởi vì anh là người chỉ muốn mạng của tôi, chứ không cần tiền của tôi." Nhiếp Kỳ Phong đưa ra lý do hết sức chính đáng:

Nếu dựa trên bối cảnh, Nhiếp Kỳ Phong từng bị Tiêu Trác Lập nắm thóp phạm tội để sai khiến, sẽ có thể hiểu lời hắn hơn, Thân Lệnh Thần gật đầu:" Cám ơn, đây là lời khen ngợi lớn nhất với tôi rồi, tôi nhất định sẽ làm được."

" Cám ơn." Nhiếp Kỳ Phong cũng khẽ gật đầu đáp lại:

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu, dù là lúc phục dựng hiện trường, đối diện với vô số cảnh sát, người xem cùng cả nạn nhân, hắn vẫn tỏ ra ngạo nghễ như một anh hùng bị còng tay. Lâm Kỳ Chiêu do dự rất lâu, cuối cùng không kiềm được liền xen vào hỏi: “Hình như tôi nhớ là anh có người thân phải không?”

“ Có, tôi đã kết hôn hai lần, lần đầu ly dị, lý do tính cách không hợp … Thực ra không phải vì tính cách không hợp , mà là vì tôi bị đội thể thao tỉnh đuổi việc, xui xẻo quá nên người ta ly dị… Lần thứ hai cưới một cô trẻ hơn, khi tôi gặp chuyện thì cô ta bỏ đi, mẹ nó, cuỗm đi không ít tiền tôi tích góp … Các người nghĩ đó là người thân à?” Nhiếp Kỳ Phong hỏi với giọng thờ ơ:

" Dung Anh hình như là em gái của Nhung Vũ." Thân Lệnh Thần đột nhiên nói một câu có vẻ thừa thãi, tất nhiên hắn luôn có mục đích:

“ Đúng vậy, khi Nhung Vũ dẫn con bé đến, trông nó đói đến mức mặt mày vàng vọt, gầy yếu, thậm chí nhút nhát tới mức không dám nói chuyện với người khác. Thực ra tôi chẳng cho con bé được gì cả, chỉ dẫn nó vào căng tin trung tâm huấn luyện ăn no một bữa. Từ đó con bé ấy luôn coi tôi như anh trai ruột… Sau khi bị đuổi việc, tôi đi đánh nhau ở các giải đấu ngầm, không chỉ một lần bị đánh đến thổ huyết, gãy xương. Hai anh em họ ngày đêm chăm sóc tôi, luôn coi tôi như người trong gia đình… Tiếc thay, chính tôi đã hủy hoại cuộc sống sau này của con bé. Tôi cho con bé tiền, mua cho nó mọi thứ, rồi dần dần biến con bé thành một nữ lưu manh … Ha ha, thực ra con bé ấy là người vô tội nhất. Hơn một năm nay, chắc các người cũng điều tra nó không ít nhỉ?” Nhiếp Kỳ Phong chậm rãi nói, nét vui vẻ trên gương mặt dần chuyển thành bi thương:

" Cũng may là cô ấy vượt qua được." Thân Lệnh Thần thở dài, pháp luật vô tình, chẳng có gì để giải thích:

“ Đúng vậy, nhìn thấy con bé như thế, tôi cũng cảm thấy vui… Tôi có thể nhờ anh một việc được không?” Nhiếp Kỳ Phong ánh mắt cầu xin nhìn Thân Lệnh Thần:

Thân Lệnh Thần bùi ngùi:" Anh cứ nói, làm được tôi sẽ cố gắng hết sức."

Đúng lúc này, một sự việc bất ngờ đã xảy ra, Nhiếp Kỳ Phong cố gắng vùng dậy, khiến cảnh sát trai giam giật mình, quát tháo bảo hắn ngồi xuống, cảnh sát vũ trang cầm súng ngắm trên cao cũng hoảng hốt, quát lên cảnh báo. Nhưng không ngờ, bất chấp mọi thứ, Nhiếp Kỳ Phong vẫn cố gắng đứng dậy, kéo lê cả xiềng xích kêu loảng xoảng, sau đó, hắn lê đôi chân tàn tật, “bịch” một tiếng quỳ xuống giường, dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt đoàn người Thân Lệnh Thần. Hành vi này khiến cảnh sát trại giam nhất thời bối rối, không biết có nên can thiệp hay không. Thân Lệnh Thần cũng bị sốc, cấp thiết nói:" Mau đứng lên đi, có gì anh cứ nói."

“ Tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho các người, tôi cũng không kháng cáo… Điều duy nhất tôi mong muốn là hãy để tôi chết nhanh chóng, đừng để Dung Anh phải day dứt ngoài kia nữa… Tôi còn sống ngày nào, con bé sẽ còn chưa sống yên ngày đó, con bé sẽ cố gắng tìm mọi cách để kháng cáo thay tôi … Tôi không cầu xin các người thương hại tôi, mà xin các người hãy thương lấy đứa bé đó … Cha con bé là một tử tù, từ nhỏ nó đã bị cha dượng ngược đãi, Nhung Vũ vì bất đắc dĩ mới đưa nó ấy đi … Nhung Vũ chết cũng đáng đời, tôi chết cũng chẳng oan uổng, nhưng đừng để con bé gánh lấy tội lỗi của chúng tôi… Xin các anh đấy, tôi sẽ không kháng cáo, tôi nhận tội… Đừng để đứa bé ấy phải chịu khổ thêm nữa, con bé kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, vậy mà vẫn phải chắt bóp để gửi đồ cho tôi… Xin các anh.”

Nhiếp Kỳ Phong vừa kể lể, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, đau đớn đến tột cùng, khóa cảm xúc mở ra liền không đóng lại được nữa. Lúc này đây không còn thấy bóng dáng của tên ác ôn từng hung hãn một thời! Nhưng trong lòng cảnh sát, khơi lên sự kính trọng. Hắn lại "bịch bịch" dập đầu mấy cái, khẩn cầu: “Tôi biết anh muốn bảo vệ Mộc Lâm Thâm… Tôi đã không còn khả năng trả thù đe dọa ai hết, cũng đừng để y tiếp tục làm hại Dung Anh thêm nữa… Xin các anh, hãy để Dung Anh đi thật xa, đừng ở lại đây nữa… Được không?”

Vừa nói, nước mắt và nước mũi đã tuôn dài. Cảnh sát trại giam đỡ hắn dậy, dìu hắn ngồi ngay ngắn lại, lần đầu tiên lên tiếng an ủi nhẹ nhàng: “Anh yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện.”

“Cảm ơn… cảm ơn… Xin lỗi, tôi đã thất lễ…” Nhiếp Kỳ Phong lau nước mắt, liên tục gật đầu với các cảnh sát:

Lúc này, Lâm Kỳ Chiêu để ý thấy cảnh sát vũ trang trên tầng đã thu súng lại, đó toàn là mấy chàng trai trẻ tuổi, mấy người thậm chí xúc động, lấy tay áo lau lau mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận