Nội Tuyến

Chương 546: Truy đuổi tới cùng. (19)

“ Có lẽ kết cục này đối với hắn mà nói lại là tốt nhất.” Thân Lệnh Thần đột nhiên thốt lên một câu như vậy. hắn nhìn xuống Nhung Vũ đang nằm đó, kỳ lạ thay, không cảm thấy căm ghét như khi đối mặt với một nghi phạm tội ác tày trời, mà ngược lại, trong lòng dâng lên một sự thương hại khó nói:

“ E rằng Tiểu Mộc đã sớm đoán được kết cục này… tên khốn đó, lại còn khuyến khích Nhung Vũ đi chết.” Lâm Kỳ Chiêu nói với vẻ bực bội, ánh mắt hắn dừng lại ở khay đựng chứng cứ, nơi có một tấm ảnh. Hắn cúi sát nhìn kỹ, rồi dường như đang suy nghĩ điều gì đó, bước thẳng vào tòa nhà văn phòng cho thuê:

Thân Lệnh Thần đuổi theo phía sau hỏi:" Chuyện gì thế xử trưởng Lâm?"

“ Tôi muốn xem nghi phạm này đã làm gì trước khi chết, liệu có giống như Tiểu Mộc nói không… Ảnh đã có, chẳng lẽ hắn chỉ cầm tấm ảnh này và ngồi đây suốt cả đêm?” Lâm Kỳ Chiêu hỏi với giọng có chút không tin, chuyện hôm nay đả kích nhận thức nhất quán của hắn, hắn phải làm rõ:

“ Có lẽ đúng là như vậy, khi đó Nhiếp Kỳ Phong thất thủ, Lý Đức Lợi hẳn là đã báo cho hắn biết. Hà Thật lại tự sát, tàu chở tang vật của Lý Đức Lợi trên biển cũng không rời đi được. Hơn nữa, Tiêu Trác Lập lại bị chúng ta giữ chân với lý do thẩm vấn Trần Thiếu Dương. Những người mà Nhung Vũ quen biết, phần lớn đều đã bị triệu tập về phân cục … Hà, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tầm cao của Tiểu Mộc có lẽ vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta rồi. Đây chính là chiến lược tốt nhất để giăng một mẻ lưới bắt hết. Bất kể Nhung Vũ ở đâu, hắn sẽ bị giam cầm tại chỗ như trong một nhà tù vô hình.” Thân Lệnh Thần chợt sáng mắt lên, nhận thức về Tiểu Mộc lại sâu sắc hơn một phần, cách làm này ở một mức độ nào đó thậm chí còn vượt xa cả chiến tranh tâm lý, khiến Nhung Vũ dù ở đâu cũng cảm thấy cảnh cô lập, tứ bề thọ địch, giống như Hạng Vũ năm xưa:

" Chúng ta vẫn có cơ hội để bắt hắn." Lâm Kỳ Chiêu không cam lòng:

“ Đúng vậy, kỳ thực Tiểu Mộc đã cảnh báo chúng ta rồi… Đúng, cậu ta nói rằng tâm trí tôi đã loạn, đúng là tôi đã loạn thật. Tôi chỉ mải nghĩ đến việc bắt được người, nhưng lại không ngờ rằng còn có một kết cục khác. Loại người như thế này, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước chúng ta đâu. Hơn nữa, Tiểu Mộc có thiện cảm với Nhung Vũ, chắc chắn không muốn nhìn thấy cảnh hắn bị thất thủ và bị bắt.” Thân Lệnh Thần tự trách mình:" Cậu ấy đã ám thị chúng ta, cuộc đấu trí này chúng ta thua, không thể trách cậu ấy không cảnh báo trước."

Hai người bước lên sân thượng, lúc này vẫn còn một đội đặc cảnh đang canh gác. Được một đặc cảnh chỉ hương cho, đó là nơi nghi ngờ nghi phạm đã đứng. Lâm Kỳ Chiêu và Thân Lệnh Thần đứng lặng trong mưa, ngây người nhìn hiện trường. Cả hai cùng hồi tưởng lại những lời của Tiểu Mộc, nhận ra phán đoán của cậu ta chính xác đến từng chi tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận