Nội Tuyến

Chương 375: Nhanh trí thoát vòng vây. (3)

Thân Lệnh Thần tìm kiếm một chỗ đỗ xe, men theo con đường quen thuộc, đi sâu vào bên trong phố, con phố người xe đi lại lẫn lộn đó, hắn nhìn khắp xung quanh, tìm nửa còn lại trong sinh mệnh của mình. Ồ, nhìn thấy rồi, một người phụ nữ trung niên với thân hình xồ xề và giọng nói rất lớn đang tranh cãi với một ông chủ nhỏ của cửa hàng ven đường về chuyện gì đó. Khi cuộc tranh cãi trở nên gay gắt, người phụ nữ kéo tay áo lên, hét lớn vài câu khiến ông chủ nhỏ sợ hãi, ngoan ngoãn đưa tiền. Lúc người phụ nữ đang thu tiền vô tình nhìn thấy Thân Lệnh Thần, cô đột nhiên hoảng hốt, đưa sổ sách cho đồng nghiệp rồi vội vàng chạy đến. " Lại đi cãi nhau với người ta à?" Thân Lệnh Thần cười hỏi, cảnh này thật thú vị:

" Ài dà, tổ dân phố có thu mấy đồng tiền phí vệ sinh thôi, vậy mà chẳng ai chịu nộp hết, viện hết cớ nọ tới cớ kia, mỗi lần thu tiền lại phải cãi nhau nửa ngày ... Lệnh Thần, anh về bao giờ thế ?" Người phụ nữ hỏi, thân mật chỉnh lại cổ áo cho hắn, vừa nhìn cổ áo, mắt cô đờ ra, sắc mặt không dễ coi:

Đó chính là vợ, người không học trinh sát hình sự nhưng có thể phát hiện ra chồng đang làm gì từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cổ áo sơ mi dính đầy mồ hôi, cô trách móc: " Lại đi phá án nữa rồi? Em đã bảo anh thế nào? Quyết định kỷ luật còn chưa được hủy bỏ, mang theo cái án kỷ luật này, cả đời anh còn trông mong gì nữa?"

" Không phá án, chẳng phải nói với em rồi sao, anh tới Thượng Hải học tập chính trị ... Con thế nào?" Thân Lệnh Thần lảng đi hỏi chuyện con trai:

" Trong nhà ngoài anh ra khiến người ta lo lắng thấp thỏm, còn ai khác có chuyện gì được chứ… Đi thôi, về nhà, thay quần áo đi, người bốc mùi chua rồi." Người vợ kéo tay hắn:

Thân Lệnh Thần thấy vợ nói là làm ngay, anh nhỏ giọng nói: "Chẳng phải em đang đi làm sao?"

" Vội gì, chiều em lại đi cãi nhau với bọn họ tiếp chứ làm cái gì đâu, vừa vặn đi chợ với em, chúng ta làm một bữa ngon chút."

" Được, này, em gọi cả con về đi, cả nhà ăn một bữa."

Người vợ bất ngờ lắm:" Í, anh còn nhớ tới con à? Con trai anh nói thế này, nghề nghiệp bi ai nhất trên đời này là cảnh sát, cho nên sinh ra cuộc sống bi ai nhất trên đời, người nhà của cảnh sát."

" Ha ha, cái thằng nhãi thối tha, bản lĩnh không ra gì, chỉ được cái mồm."

" Khác gì anh, bản lĩnh thì không có, lúc nào cũng háo thắng, chuyện gì cũng muốn theo đuổi tới cùng."

" Ha ha ..."

Trước mặt vợ, Thân Lệnh Thần thể hiện khuôn mặt khác hẳn, chiều chuộng vô bờ bến. Nhìn kìa, vào đến chợ, vợ hắn phụ trách việc lựa chọn, mặc cả, còn hắn thì xách túi rau, lẽo đẽo theo sau. Hắn đang cảm nhận cuộc sống của một người bình thường, một năm bị đình chỉ công tác khiến hắn có chút lưu luyến cảm giác này. Cái cảm giác này vì sao lại làm người ta thoải mái như thế nhỉ? Đối với Mộc Lâm Thâm đang trở về Thượng Hải thì cảm giác không tốt như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận