Nội Tuyến

Chương 532: Truy đuổi tới cùng. (5)

Lời nói này dường như có một sức mạnh vô hình, Đại Hồ Lô vứt bỏ thứ trong tay, quay đầu đuổi theo sát phía sau, gần như áp sát bên cạnh, thúc giục Thân Lệnh Thần: " Ở đâu, ở đâu? Lão già, ông mà dám lừa tôi, cẩn thận tôi ném ông xuống biển đấy ... Dù sao huynh đệ tôi đã chết hết rồi, tôi cũng chán sống rồi."

Cuối cùng cũng hiểu được cái sự khùng của tên này rồi, Thân Lệnh Thần chỉ xe cấp cứu, Đại Hồ Lô đẩy ngay hắn sang bên, vội vàng chạy lên xe. Lâm Kỳ Chiêu vội vàng đỡ lấy Thân Lệnh Thần đang lảo đảo:" Sư phụ, tôi phục anh thật đấy, bồi dưỡng ra hẳn một đại ca thế giới ngầm."

Lão Thân chỉ biết cười khổ, vụ án này có xử lý xong, chỉ e là hậu quả còn kéo dài, không chỉ là việc hắn phải giải trình bên trên, sau này tương lai Mộc Lâm Thâm rẽ theo hướng nào cũng khó mà nói được. Trước kia nghe Mộc Lâm Thâm nói muốn sang Mỹ, hắn còn thấy chút nuối tiếc, nhưng bây giờ xem ra đó là kết quả tốt nhất, nhưng giờ xem ra y khó mà bỏ đám huynh đệ này mà đi được … Đó mới là chuyện đáng lo. Đại Hồ Lô chạy tới trước xe, gõ cửa thình thình, khi cửa vừa mở ra, dưới ánh đèn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Quan Nghị Thanh. Hắn nhận ra ngay lập tức, ngạc nhiên nói: "Mẹ nó, lần đầu gặp cô, tôi đã thấy không giống loại gái do kê đầu dẫn đến, hóa ra là cảnh sát."

" Tôi cũng tưởng anh là tên lưu manh nát, có điều sau ngày hôm nay không phải nữa." Quan Nghị Thanh kéo hắn lên xe:

Cô gái này thoải mái như thế làm Đại Hồ Lô phát ngại, leo lên xe, khom người ngồi xuống ghế thấp ở bên xe, vừa thấy Mộc Lâm Thâm cửa mình, hắn quan tâm giữ lấy ấn y xuống:" Đừng đừng đừng ... Đại ca, anh không sao là tốt rồi."

" Không sao." Mộc Lâm Thâm nói tới đó nghẹn lời không sao nói thêm được nữa:

Đại Hồ Lô cũng không nói được, hai người họ gặp nhau, khó tránh khỏi nhớ tới người kia, xụt xịt mấy cái, nước mắt rơi lã chã, thoáng cái khóc nức nở, hắn không biết ăn nói, lặp đi lặp lại chỉ mấy từ đó:" Đại ca, Lão Nhị ... Cứ thế mà không còn nữa rồi ... Tôi tôi tôi ... Nhớ nó lắm ... Nhớ lắm ..."

" Tôi cũng nhớ anh ấy ..." Mộc Lâm Thâm không kìm được hai hàng nước mắt chảy dài trên má, vẫn cố gắng khuyên can Đại Hồ Lô:" Đừng khóc nữa, Lão Nhị nhìn thấy sẽ chê cười anh kém cỏi đấy ... Hứa với tôi mấy việc, nếu không tôi không yên lòng."

" Vâng, đại ca cứ nói đi." Đại Hồ Lô lau nước mắt gật đầu:

" Lưu Dương còn ở bệnh viện, mọi người tới thăm nó nhiều chút ..."

" Vâng, tôi biết rồi."

" Chuyện Nhị Hồ Lô ... Đợi tôi về chúng ta cùng đi tiễn anh ấy ..." Mộc Lâm Thâm khuyên người bản thân lại không nhịn được trước khóc tiếp, cuộc đời vô thường, sinh mạng con người đôi khi thật mong manh, mới vui cười đó vậy mà nói không còn là không còn nữa rồi:

" Vâng, chúng ta cùng đi ..." Đại Hồ Lô gật đầu trong nước mắt:

" Hứa với tôi, sau này đừng dẫn người đi đánh đánh giết giết nữa, thành thật giúp tổ dân phố thu phí ở đường Chính Dân là được, thu được thì thu, không thu được thì ăn tiêu bớt một chút ... Giống như khi chúng ta mới quay về thôn Thương Cơ đã nói, chúng ta không chịu để người khác ức hiếp, cũng không đi ức hiếp người khác ...." Mộc Lâm Thâm nếu trước đó như đứa bé nghịch lửa không sợ hậu quả, bây giờ y thực sự biết sợ rồi, hoặc có thể nói trưởng thành hơn rồi:

" Vâng." Đại Hồ Lô gật đầu, nghẹn ngào nghe theo:

" Đi đi, bảo mọi người về cả đi, cứ nói, ân tình này chúng ta sẽ thay Lão Nhị trả họ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận