Nội Tuyến

Chương 670: Không mời mà tới. (4)

" Cũng coi như là tôi tặng cho chính mình vậy, từ trước đến nay, tôi không sống dưới bóng tối của cha thì cũng sống trong cảnh bị ép buộc, chưa bao giờ chủ động làm một việc gì cả. Sau khi Nhung Vũ và Nhiếp Kỳ Phong chết, tôi đột nhiên bị bao trùm bởi một cảm giác tội lỗi không tên, suốt ngày sống lo lắng bất an như tội phạm ...”

“ Bây giờ tôi đã hiểu sao mình sống mãi mà vẫn tệ như thế, đó là bởi vì những kẻ thiếu niềm tin như tôi, ngay cả bản thân cũng không biết nên đặt đôi chân của mình về phía nào. Làm người tốt thì sợ thiệt thòi cho cái ích kỷ và dục vọng của mình, làm kẻ xấu thì sợ thường xuyên bị lương tâm lên án, còn nếu làm kẻ nửa tốt nửa xấu, thì cả lòng ích kỷ lẫn lương tâm đều không buông tha tôi, sẽ càng thêm mâu thuẫn." Mộc Lâm Thâm nhẹ nhàng nói, khuôn mặt từng non nớt giờ đã lộ ra những đường nét trưởng thành và cương nghị:

Quan Nghị Thanh tim đập rộn, trên người chàng trai này đang toát ra một sức hút kỳ lạ, khiến cô phải cảm phục. Đồng thời cũng hiểu phiền não của y, nếu là người bình thường cuốn theo dòng đời thì chẳng có thời gian mà nghĩ chuyện này, chính vì có tài năng đặc biệt hơn người, muốn có tiền hay quyền đều dễ dàng, lại không biết đặt vị trí mình thế nào:" Vậy anh quyết định trở thành người như thế nào?"

"Không biết, dù sao muốn sống một cuộc đời thuần khiết thì không thể nào được rồi." Mộc Lâm Thâm cười, vẻ mặt trầm ngâm, từng hình ảnh quá khứ lướt qua trong đầu y: "Tôi luôn có chút ghét bỏ tên Ngốc Đản kia vì hắn vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn đeo bám dai dẳng tôi. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng ở Lư Châu, tôi lại cảm thấy hiểu hắn hơn. Hàng chục công nhân bị lừa, chỉ vì vài nghìn tệ mà khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa quỳ xuống. Vài nghìn tệ... hà, cô có thể tưởng tượng được không? Đó có thể là niềm hy vọng của cả một gia đình. Tôi chưa bao giờ là người cao thượng, nhưng khi gặp tên lừa đảo ở Lãng Khê, tôi chẳng suy nghĩ gì mà lao ra ngay. Thực ra kẻ đó rất dễ bắt, nhưng đáng tiếc mọi người thà làm người ngoài cuộc cũng không chịu đưa tay giúp đỡ..."

" Tôi hình như đã hiểu rồi." Quan Nghị Thanh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Mộc Lâm Thâm, cô đang nghĩ, sau sự việc của Nhiếp Kỳ Phong, tâm trạng và cách nhìn nhận cuộc sống của một người sẽ thay đổi ra sao:

Mộc Lâm Thâm nhìn lại cô, trước giờ y luôn nghĩ, chỉ có mấy tên tội phạm tâm tư méo mó mới là tri kỷ của mình, lúc này nhận ra, thực ra có cô gái rất hiểu mình, bất giác đem tâm sự trong lòng chưa từng nói với ai nói ra: "Tôi nhớ lại vụ án đa cấp, khi phát hiện ra Ngốc Đản là cảnh sát, lúc đó tôi muốn trốn đi, nhưng sau đó lại cảm thấy không nỡ. Tên Ngốc Đản đó thực ra bên ngoài thì thô kệch nhưng bên trong lại rất tinh tế, chuyện nhỏ thì hồ đồ, nhưng chuyện lớn thì rất rõ ràng. Hắn nói với tôi rằng, lý do tôi ở lại là vì không muốn nhìn thấy thêm nhiều người bình thường bị lừa gạt bởi các băng nhóm đa cấp, phá sản, mất nhà, thậm chí phải vào bệnh viện tâm thần. Tôi cũng không muốn nhìn thấy những tên khốn đó hoành hành, làm điều ác. Dù cố tình khoác lên mình lớp vỏ bất cần, dửng dưng, nhưng thực ra trái tim nhỏ yếu ớt lương thiện của tôi đã bị những tội ác này chạm đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận