Nội Tuyến

Chương 307: Đừng học ác thiếu gia. (2)

“ Không không không, anh nhầm rồi, tôi đến đây là để nói với anh, chính tôi đã ngăn họ làm chuyện này.” Mộc Lâm Thâm nói chẳng buồn để ý người ta có tin không, chỉ cần có cái cớ đường hoàng thôi: “ Cái loại người này thế nào, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu sao, không có văn hóa, ý thức kém, không biết nặng nhẹ, nghĩ ra đủ loại chiêu trò thối nát để gây rối cho khách sạn của anh.”

“ Chẳng hạn như rủ nhau đến ăn, thả vài sợi tóc hay mảnh kính trong đồ ăn để làm ầm ĩ lên gây chuyện. Nếu không thì chụp vài bức ảnh, nói rằng đồ ăn thừa của khách sạn được các anh tái chế lại, rồi đem ra đãi khách. Nếu không thì làm vài trò như tung tin dầu rán bẩn, hay thực phẩm toàn chất phụ gia, thế thì không hay chút nào?”

Học làm đầu bếp không thành, chứ mấy cái thủ đoạn trong nhà bếp thì Mộc thiếu gia biết thừa ra ấy chứ. " À, tới uy hiếp tôi đấy à, thế thì cậu thử xem." Giám đốc bảo an gằn giọng:

" Đừng nói thế, thời buổi bây giờ có cần phải đe dọa anh nữa không? Chỉ cần đẩy lên mạng xã hội cho mọi người bàn tán là đủ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của khách sạn rồi. Mà cái trò này lại quá dễ, chỉ cần một cái ngón tay là đủ khiến các anh càng giải thích càng làm tình hình tệ hơn." Mộc Lâm Thâm chẳng thèm nhìn hắn, nói với giọng bâng quơ:

Giám đốc bảo an từ từ đứng dậy, nắm đấm siết chặt, nhưng chỉ đứng im đó. Mộc Lâm Thâm dần tìm lại cái cảm giác đó, chính là khống chế được người khác, khiến người khác phải cúi đầu, cảm giác chỉ có một chữ: Sướng. Lần trước ở tây bắc có cảm giác này, nhưng mà nhận thức chưa đủ sâu, giờ mới thực sự nhận ra, kinh nghiệm sống y từng trải qua, kiến thức y từng học, ở cái thế giới khuất trong bóng tối, không khác gì như cá gặp nước, y có thể thao tung mọi thứ diễn ra theo tiết tấu mình muốn. Tên giám đốc bảo an thấy dùng ánh mắt không dọa được đối phương, vỗ bàn một cái lấy khí thế, định nói gì thì Mộc Lâm Thâm nhảy vào đúng chỗ:" Đừng có nóng giận, chúng ta ai cũng có chỗ dựa của riêng mình, tôi không dám gây sự ở chỗ của anh, anh cũng chưa chắc dám đuổi tôi đi. Hơn nữa, chúng ta đều không phải là công dân tốt tuân thủ pháp luật, không cần phải đến mức trở mặt thành thù… Hoành ca, chuyện này thực ra rất đơn giản, sao anh không chịu nhượng bộ nhỉ?”

Giám đốc bảo an khí thế chưa kịp đi lên bị phá, nói:" Vậy tôi cũng nói rõ cho cậu biết, chuyện làm ăn ở đây đã có người làm rồi."

" Thì có vấn đề gì, chính vì như thế nên anh mới càng cần đồng ý."

" Nói xem."

" Ôi trời, anh cứ nghĩ đi, có cạnh tranh mới có phát triển chứ, anh thực sự thử nghĩ xem, nếu anh là người đứng ra tổ chức, có thêm vài nhà đầu tư tham gia cuộc chơi, không phải có thể đẩy giá lên sao? Anh cứ nghĩ cho kỹ vào, nếu chỉ có một người chơi ở đây, làm lâu lâu, mà lỡ chẳng may hắn móc nối được với ai ở trên anh, thì chuyện làm ăn còn phần của anh nữa không? Một ngày nào đó ông chủ bên trên đánh tiếng xuống, có phải làm thiệt hại đến lợi ích của anh không?” Mộc Lâm Thâm mỉm cười:

Mí mắt của Hoành ca giật giật, Mộc Lâm Thâm biết hắn đang suy nghĩ vấn đề rồi. Môi của Hoành ca mím lại, Mộc Lâm Thâm phán đoán, hắn bắt đầu lo ngại rồi. Cái vị trí của hắn không lớn không nhỏ, không thể định đoạt ở trong cái khách sạn này, người quản lý chẳng để ý quản tới chuyện vụn vặt, lời của Mộc Lâm Thâm đánh trúng vào chuyện hắn lo, hắn bắt đầu dao động, không chắc về quyết định trước đó của mình. Nhưng thằng nhóc này là ai đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận