Nội Tuyến

Chương 448: Khảo nghiệm tối thượng. (1)

" Có phải là bọn chúng không?" Một chiếc xe van đỗ lại khoảng tối trước cửa nhà hàng Tam Đô, lái xe hỏi:

Trên tầng hai, phòng ngay góc sát với đường, có ba nam nhân đang chén qua chén lại, uống tới hứng khởi. Một người trong bóng tối cầm ống nhòm lên quan sát:" Chính là bọn chúng đấy, hai thằng to béo kia thủ hạ của Lão Qua, còn người còn lại quay lưng về phía này thì không rõ, không biết có phải tên Mộc gia đó không?"

" Chắc chắn là y rồi, ba người bọn chúng luôn dính lấy nhau như hình với bóng, trước kia chúng đều là tay chân Lão Qua, toàn bộ đường Chính Dân đều là của chúng. Bây giờ ai cũng biết đó là địa bàn của Mộc gia, y còn đen hơn cả Lão Qua, lại còn quan hệ thân thiết với tổ dân phố, kiến thiết thành phố, tha hồ thu tiền trên đường mà chẳng ai dám làm gì." Một người khác nói. " Xem ra tin tức về Lão Qua và Mã Ngọc Binh hẳn là ở trong tay bọn chúng." Lái xe nói:

" Không thể sai được, bọn chúng đều cùng một ổ hết mà." Trong bóng tối tựa hồ còn có một người nữa:

" Thế này đi, đừng gây động tĩnh quá lớn, các anh đưa người tới phòng vệ sinh, sau đó thoát ra từ cửa sau." Lái xe an bài, mấy người kia liền lần lượt xuống xe, đi vào nhà hàng, đi quanh quan sát địa hình một lượt rồi khống chế lối vào phòng vệ sinh, rất nhanh đợi được người:

Nhạc Tử uống say rồi, cảm thấy khó chịu liền rời phòng muốn đi vệ sinh, vừa loạn choạng đến cửa nhà vệ sinh thì bị hai người bịt miệng, chùm đầu, lôi đi luôn, động tác cực kỳ chuyên nghiệp. Khi đi ngang qua bếp, hai người đó rút ra thẻ cảnh sát một cái, chẳng nói câu nào đã nhanh chóng rời đi. Để lại hai hàng đầu bếp líu cả lưỡi đứng nhìn, đến khi người đi mất rồi mới có một đầu bếp lên tiếng:" Lại thêm một người nữa à? Cảnh sát bây giờ chuyển nghề bắt cóc rồi sao?"

Chứ còn sao nữa, vừa mới rồi cũng có một người bị chùm đầu khiêng đi qua nơi này đấy. " Thôi, làm việc, làm việc đi, nhìn cái gì mà nhìn." Bếp trưởng bực mình thúc giục, vì thế rất nhanh nhà bếp lại bận rộn trở lại, không ai để ý tới chuyện kia nữa:

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Đại Hồ Lô và Nhị Hồ Lô, cả hai uống đến mức gần như quên hết mọi chuyện xung quanh, uống được một lúc, họ cảm thấy có gì đó không ổn và hỏi nhau: "Này, người đâu hết rồi? Chẳng lẽ bị rơi xuống nhà xí rồi à? Để tao đi xem nào."

" Mẹ nó, không được đi, uống hết nửa chai này rồi mới đi, đại ca thì có gì mà phải lo chứ, có phải cái thằng đần như mày đâu."

" Cút mẹ anh đi, đếch uống nữa, hay là đại ca đi chơi gái không gọi mọi người."

Hai người đang tranh cãi như thường lệ thì có một người trẻ tuổi đi vào, niềm nở nói:" Hồ Lô ca, xe ở phía dưới, đang đợi anh đấy ạ."

" Hả, Mộc ca và Nhạc ca không uống nữa à?" Nhị Hồ Lô lè nhè hỏi:

Người kia thuận miệng đáp:" Vâng vâng, họ gọi các anh xuống đấy ạ."

Đi đi đi, hai huynh đệ Hồ Lô đứng dậy, bước chân loạng chà loạng choạng, mỗi người khoác một tay lên vai người kia mới đứng vững. Đại Hồ Lô căng mắt ra nhìn:" Ê, mày là ai thế?"

" Em là tiểu đệ của anh mà." Người kia cười nịnh:

" Rắm thối, tiểu đệ của tao đang ở trong đũng quần, ha ha ha ." Đại Hồ Lô cười dâm dục, người kia cũng ngượng ngùng cười phụ họa:

Nhị Hồ Lô cũng không nhận ra thằng này, xách tai hỏi:" Mày là người của ai vậy?"

" Không phải đi theo Mộc gia và Hồ Lô ca kiếm ăn sao ạ?" Người kia trả lời hàm hồ:

Câu này nghe êm tai, Nhị Hồ Lô ợ một hơi rượu vỗ vai chàng trai:" Ha ha, thằng nhóc có tầm nhìn đấy, mai Nhị ca đề bạt mày."

Hai huynh đệ Hồ Lô vừa ngâm nga hát vừa xuống lầu, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, vung tay sai tiểu đệ đi làm việc:" Ê thằng kia, thanh toán đi."

Người kia tức thì chết đứng, không ngờ tới chuyện này, đến khi thanh toán tiền nghe báo giá, chết đứng lần nữa, ăn cái gì mà hơn 6000 chứ, bay gần hai tháng lương của hắn rồi. Dù khóc không ra nước mắt cũng cắn chặt răng trả tiền, đuổi theo huynh đệ Hồ Lô tới bên chiếc xe van kia, cửa xe mở ra, không khách khí nữa, người tóm cổ, người đá đít, đẩy hai tên kia vào xe, xe nổ máy tăng tốc, phun khói đen chạy đi ... Lại nói khi Mộc Lâm Thâm bị bịt mắt bịt miệng lại, cơn say rượu của y lập tức biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi lạnh người. Có hai người, một trong số họ thì thầm vào tai y một câu đe dọa: "Im lặng, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao đâm chết mày!"

Ở tình huống này, Mộc Lâm Thâm tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chút kháng cự, người giang hồ mà, nói là làm chứ không mở mồm ra là toàn nói dối như y. Y bị hai người khống chế, dẫn ra khỏi nhà vệ sinh, rẽ qua hành lang, hình như là đi qua nhà bếp sau, ra khỏi quán ăn, tiếp đó bị nhét lên xe, tiếng động cơ rú lên rồi vụt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận