Nội Tuyến

Chương 333: Bước chuyển ngoặt bất ngờ. (7)

Hứa Phi tháp tùng cục trưởng Trịnh đi tham quan đơn vị, dù sao tới đây rồi, tranh thủ cơ hội tiếp xúc cổ vũ cảnh sát phía dưới. Mọi người lần lượt rời đi, chớp mắt chỉ còn lại một thầy hai trò, trên khuôn mặt mệt mỏi của Thân Lệnh Thần cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, ba người nhìn nhau cùng cười nhẹ nhõm.

Xác định chính xác thời gian mất trộm, xác định được nghi phạm thứ nhất, tức là bây giờ mới đầy đủ bằng chứng chứng minh rằng vụ trộm cắp ở nhà hai viên tham quan kia là có thật, có thể chính thức lập án điều tra, cuộc vạn lý trường chinh rốt cuộc đi được bước đầu rồi.

Quách Vĩ làm một động tác giãn gần cốt, nói: “ Sư phụ, tôi về nhà một lát, ăn trưa cùng gia đình.”

" Đi đi, ở nhà nhiều một chút, cả hai đứa đều đi đi, đợi vào tổ chuyên án, sợ rằng không có thời gian nữa đâu." Thân Lệnh Thần khuyến khích:

Quách Vĩ đáp vâng một tiếng, đây là vụ án đầu tiên của hắn, tất nhiên rất cao hứng, thậm chí nhân lúc hưng phấn còn to gan hỏi Quan Nghị Thanh:" Nghị Thanh, cô thì sao, về nhà hơi xa, hay là tới nhà tôi ăn cơm đi, mẹ tôi nhắc cô mấy lần rồi, bảo tôi mời cô tới ăn cơm một bữa."

" Nằm mơ đi, muốn dụ tôi về nhà anh à?” Quan Nghị Thanh khinh thường nhìn hắn một cái, nhà cô ở ngoại ô, luôn có chút oán niệm với những người ở thành phố. Thấy Quách Vĩ hơi lúng túng, cô cười nói: “ Tôi về ký túc xá một lát, tắm rửa rồi cũng về nhà, người tôi bốc mùi rồi.”

" Được rồi, gặp lại sau."

" Ngày nào chẳng gặp, anh không thấy phiền à?"

“ Gặp cả đời cũng không thấy phiền.”

“ Biến biến, học cái kiểu mồm mép đâu ra vậy?”

Hai người chào tạm biệt nhau, Quan Nghị Thanh vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn vừa nhìn sư phụ với vẻ mặt trầm tư. Cô thầm nghĩ, bước đột phá này đến quá may mắn, chuyến đi Hàng Châu đó, nếu không có lời nhắc nhở của tên hoàn khố kia, có lẽ vụ án vẫn còn dậm chân tại chỗ … Đúng rồi, người đó, sau khi bị mất tích ở bệnh viện, dường như mấy ngày nay không còn thấy nữa, sư phụ cũng không còn nhắc đến, ngay cả tín hiệu của chiếc điện thoại mà họ cung cấp cũng bị gián đoạn.

" Sư phụ ..." Quan Nghị Thanh ngập ngừng nói:

" Cô muốn hỏi chuyện của Tiểu Mộc hả?" Thân Lệnh Thần đến mí mắt chẳng cần nhướng lên cũng biết Quan Nghị Thanh muốn hỏi gì, cô bé này e là có chút tâm tư nào đó rồi, nếu không đã chẳng đợi Quách Vĩ đi mới hỏi:

Quan Nghị Thanh bị nghẹn lời, đứng ngây ra đó, nói chuyện với những cảnh sát già đời quá tinh minh này thật khiến người ta không thoải mái mà, ánh mắt của họ quá sắc sảo. Cô dứt khoát nói thẳng: “ Đúng vậy, anh ta thế nào rồi ạ? Bước ngoặt này của chúng ta, vẫn là nhờ anh ta nhắc nhở, tôi đã từng cho rằng, chúng ta hoàn toàn hết cách rồi… Thật ra đúng như sư phụ nói, chân tướng được phơi bày ra, thật sự rất đơn giản, giống như chuyện Columbus dựng trứng gà vậy, trước khi dựng thì không ai nghĩ ra, đợi dựng được rồi thì ai cũng làm được.”

“ Đúng thế, cậu ta là một thiên tài, tôi không nói quá đâu, lối suy nghĩ này đúng là thiên tài mới có được, nhìn ra điểm mù tư duy của con người, không dễ dàng.” Thân Lệnh Thần hơi ngả người ra sau, sau khi tán thưởng lại tiếc nuối nói: “ Đáng tiếc là thiên tài cũng có điểm yếu, cậu ta có thể nhìn thấu những giằng xé tâm lý của người khác, nhưng lại không thể giải tỏa được những khúc mắc trong lòng mình.”

" Ngày hôm đó ... Sao anh ta lại ở bệnh viện ạ?" Quan Nghị Thanh hỏi:

Thân Lệnh Thần nhìn ra Quan Nghị Thanh có vẻ quan tâm quá mức, kể lại sự việc một cách đại khái, rồi nói với cô: “… Cứ như vậy, tôi thấy tinh thần cậu ta khi đó đã thật sự rất suy sụp, sợ cậu ta nghĩ quẩn, tôi liền đưa cậu ta đến bệnh viện, ai ngờ… Trạng thái đó của cậu ta là người trầm cảm nặng kéo dài, tôi thật là tệ quá ... Chậc, tôi kiểm tra rồi, cậu ta không về nhà, cũng không đến chỗ ở tại Hàng Châu … Cô nói xem cậu ta sẽ đi đâu chứ?”

" Mất tích rồi ạ, tôi cứ nghĩ anh ta vẫn liên hệ với sư phụ." Quan Nghị Thanh kinh hãi:

" Đúng vậy, cậu ấy mất tích rồi… Tôi đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, với kiểu người không có bất kỳ theo đuổi gì, chỉ làm theo sở thích cá nhân như vậy, thì không thể bị điều khiển, không thể bị ra lệnh, càng không thể bị ép buộc, đừng nói là tôi còn tính toán với cậu ấy.” Thân Lệnh Thần nói, chuyến đi đến nghĩa trang đã khiến hắn hối hận vô cùng, muốn bù đắp, nhưng đã không còn cơ hội:

" Cái thứ ham ăn lười làm ấy thì đi đâu được chứ?" Quan Nghị Thanh dậm chân, không ngờ lại lo lắng cho Mộc thiếu gia:

" Ha ha, tất cả động cơ phạm tội, đều bắt đầu từ thói ham ăn lười làm, lười biếng ngại việc mà ra ... Cơ mà cô đánh giá thấp cậu ấy rồi, thật sự đặt vào vị trí thích hợp, cậu ấy chính là một con rồng, một con nghiệt long tuyệt đối có thể gây sóng gió.” Thân Lệnh Thần vẫn còn sợ hãi nói, một mình đến Hàng Châu, bắt đầu từ con số không, trực tiếp xâm nhập vào phe cánh của Mã quả phụ, chưa đầy hai tuần, số tiền cần kiếm đã có, Mã quả phụ, Tang Mao cùng nhau đến tận cửa bái phỏng, người khác có thể không nhìn ra ý nghĩa trong đó, nhưng đối với Thân Lệnh Thần, người đã tiếp xúc với tội phạm cả đời, thì đó gần như là nhiệm vụ bất khả thi:

" Nếu vậy thì thì phải tìm anh ta về, đừng để nội tuyến đỏ một ngày nào đó biến thành nghi phạm đen." Quan Nghị Thanh lo lắng:

" Cậu ấy đã đưa ra quyết định rồi, không ai có thể tác động được đâu, lần trước tôi gặp may đánh trúng điểm yếu nhất của cậu ấy." Thân Lệnh Thần lắc đầu, vẻ mặt buồn rầu nghĩ, cái ngày mưa buồn thảm đó, hắn nhìn thấy đứa bé ẩn trong vẻ ngoài nhởn nhơ bất cần của Mộc Lâm Thâm, một đứa bé đau buồn tới mất kiểm soát, e rằng vào khoảnh khắc rời đi với trái tim tan vỡ đó, đã quyết định rồi: " Thật đáng tiếc, tôi không biết quyết định của cậu ấy là gì."

Nội tuyến, bọn họ chính là cộng sự nguy hiểm nhất, giữa hai vai trò là đồng nghiệp của cảnh sát và đồng bọn của tội phạm, anh vĩnh viễn không thể biết họ sẽ nghiêng về bên nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận