Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 994: Bố Bố khí phách

Hai người đàn ông không nhanh không chậm đi tới cửa tiệm trang sức, bên hông hai bọn họ phồng lên, rất có khả năng là đeo vũ khí bên hông.

Ngay khi hai người đàn ông đầu trọc đi tới cửa tiệm trang sức, người đàn ông trung niên mập mạp trong tiệm vòng hoa áo liệm bên cạnh đi ra. Trên người người mập mạp này mặc trang phục đạo sĩ vàng óng, đạo sĩ bụng to như hoài thai 10 tháng, phối với tay nải màu vàng trên lưng lão ta, tổng thể khiến người ta cảm thấy không hợp lắm.

Người trung niên mập mạp chính là Mã Bàn Tử phong thủy dởm, lão ta là một trong những bạn bè không nhiều của Tô Hiểu, ra cửa là chuẩn bị xem cho người ta.

Mã Bàn Tử chỉ có kiến thức nửa vời đối với phong thủy học, nhưng lão ta có đầu lưỡi có thể nói người chết là người sống, bởi vậy lăn lộn rất tốt.

Không thể không nói chính là, cho dù Mã Bàn Tử là tên lừa đảo, nhưng lão ta có chút lương tâm. Lần nào đó lão ta nhận được lời mời của một lão phu nhân, giúp cháu nội của lão phu nhân này khám bệnh lạ.

Nhưng Mã Bàn Tử đâu biết khám bệnh, nhưng chuyện làm ăn tìm tới cửa, không đến thì hủy mất bảng hiệu. Khi Mã Bàn Tử chạy tới nhà khách hàng, thì phát hiện tình huống không đúng, gương mặt bé trai kia xám xịt, phờ phạc.

Phát hiện tình huống như thế, trong đầu Mã Bàn Tử lóe lên ánh sáng, tốc độ của lão ta rất nhanh bắt đầu bói toán. Kết quả bói toán là nhanh chóng đưa đến bệnh viện thành phố, đây là ý của “thần tiên” nào đó.

Tuy bà lão kia vẫn luôn mơ hồ, nhưng Mã Bàn Tử đã nói như chém đinh chặt sắt, không vẩy nước phép cho đứa bé, cũng không làm phép, trình diện chưa tới 5 phút đã gọi 120.

Trải qua cứu giúp, cuối cùng đứa bé cũng bình an vô sự, hơn nữa gặp may đúng dịp xong, Mã Bàn Tử còn kết bạn với một tên bác sĩ ở bệnh viện thành phố. Không cần ngôn ngữ, hai người lập tức rõ ràng lai lịch của đối phương, hai người đạt thành hiệp ước, sau này gặp phải chuyện như vậy trực tiếp đưa tới bệnh viện này.

Tuy quá trình buồn cười, nhưng không thể không nói Mã Bàn Tử có đạo đức nghề nghiệp.

Mã Bàn Tử mặc đạo bào màu vàng trên người mới ra cửa, lập tức thấy được hai người đàn ông đầu trọc. Nhìn thấy hai người nước ngoài này, Mã Bàn Tử lập tức cảm thấy không đúng. Chuyện quan trọng hơn là bọn họ đi thẳng tới tiệm trang sức của Tô Hiểu, tiệm trang sức mở cửa, nói rõ Tô Hiểu ở ngay trong tiệm.

Mã Bàn Tử biết nghề nghiệp lúc trước của Tô Hiểu, bởi vậy lão ta lập tức nghĩ tới, có khả năng là kẻ thù đến trả thù Tô Hiểu, trong lòng Mã Bàn Tử khó tránh khỏi sợ hãi.

Mã Bàn Tử có thể trở thành bạn với Tô Hiểu, nguyên nhân lớn nhất là Mã Bàn Tử có thể vì bạn phấn đấu quên mình. Lão ta đứng tại chỗ im lặng hai giây, trong lòng có đối sách.

Chỉ thấy Mã Bàn Tử chắp một tay sau lưng, một tay khác giơ ngang trước người, dáng vẻ y như cao nhân đắc đạo. Trên thực tế, cái tay sau lưng lão ta đã lấy di động ra.

Nhưng mà muốn thông qua di động truyền tin cho Tô Hiểu đã không kịp, có lẽ tin nhắn còn chưa gửi, hai người đàn ông đầu trọc kia đã đi vào tiệm trang sức.

“Hai vị dừng chân.”

Trong lòng Mã Bàn Tử hoảng muốn chết, nhưng hành động bình tĩnh, trên mặt còn là nụ cười như có như không.

Hai người đàn ông đầu trọc đều là người Mexico, ở thế giới ngầm tục xưng lão Mặc, những người này 96.5% đều tín ngưỡng tông giáo, có tiếng tăm không nhỏ ở thế giới ngầm. Bọn họ ra tay tàn nhẫn, quyết đoán, nhưng bọn họ rất quan tâm thân tình, tín ngưỡng, hai người cao hơn mọi thứ.

Hai lão Mặc đầu trọc bị Mã Bàn Tử ngăn cản, hai người đối diện, kim cương chỗ tai một người lóa mắt dị thường dưới ánh mặt trời.

Mã Bàn Tử bị kim cương làm cho nheo mắt lại, thấy cảnh này, cơ thể hai tên đầu trọc thả lỏng một chút.

“Ta thấy ấn đường của hai vị biến thành màu đen, gần đây sẽ có đại hung, gặp gỡ tức là duyên phận, bần đạo… Khụ, tại hạ nguyện giúp hai vị ngăn cản tai họa này.”

Trên mặt Mã Bàn Tử vẫn là nụ cười như cũ, hai tên lão Mặc đối diện với nhau lần nữa. Bọn họ hiểu tiếng Hoa, nhưng sao hai người nước ngoài này có thể nghe hiểu nửa văn nửa trắng của Mã Bàn Tử này.

Nhưng mà hai người đều nghe hiểu một điểm, chính là dường như Mã Bàn Tử có loại tín ngưỡng nào đó, mà bây giờ, Mã Bàn Tử đang truyền đạt loại tín ngưỡng đó với hai người.

Nhận ra được điểm này, hai lão Mặc đầu trọc nổi giận, trong mắt bọn họ lộ ra sắc bén, một người trong đó càng vươn tay đặt bên hông.

Mã Bàn Tử lập tức nhận ra được bầu không khí không đúng, lão ta trăm lần lừa được cả trăm vậy mà lần này không được.

Ngay khi một tên lão Mặc đầu trọc chuẩn bị phát tác, tên còn lại đè cánh tay hắn ta, cũng lắc đầu. Người muốn nổi giận buông lỏng cánh tay, dường như không muốn ra tay ở đây.

Mồ hôi lạnh từ thái dương Mã Bàn Tử lướt xuống, ngay khi lão ta không biết làm thế nào, tiếng đệm thịt giẫm lên đất truyền tới.

Là Bố Bố đến, đôi mắt Bố Bố liếc nhìn hai tên lão Mặc, lại liếc nhìn Mã Bàn Tử. Nó theo Tô Hiểu chiến đấu, lập tức biết rõ tình hình hiện giờ.

Bố Bố chắn trước người Mã Bàn Tử, Mã Bàn Tử khép mở miệng. Lão ta nhận ra con “Husky” thông minh này, lần nào đó đối phương còn gọi đồ ăn cho lão ta.

Mã Bàn Tử vừa định nhắc nhở Bố Bố, bảo nó đi thông báo cho Tô Hiểu. Nhưng Bố Bố căn bản không di chuyển, chỉ chắn trước người Mã Bàn Tử.

Bố Bố cứ nhìn hai tên đầu trọc như vậy, lần này chảy mồ hôi lạnh không phải Mã Bàn Tử, mà là hai tên lão Mặc đầu trọc. Bọn họ cùng cảm nhận được, lúc này không giống bị một con “Husky” nhìn chằm chằm, mà giống bị Lang Vương trong cánh đồng tuyết nhìn chằm chằm. Loại ánh mắt đó, tuyệt đối không phải chó nhà có thể có.

Bố Bố nhìn hai tên lão Mặc một lát, dựa theo phán đoán của nó, nếu muốn giải quyết hai tên này, nhiều nhất chưa tới 20 giây, nếu ra tay mà nói 6 giây là giải quyết được.

Tô Hiểu đứng trong tiệm trang sức, bởi vì khí trời nóng bức, cộng thêm cửa tiệm căn bản không có khách, hắn để trần thân trên.

Tô Hiểu giơ tay với Mã Bàn Tử, ra hiệu không thành vấn đề, Mã Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phía tọa giá mới của lão ta.

Hai tên lão Mặc đầu trọc đi vào cửa tiệm, bọn họ không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, cơ thể đứng thẳng tắp.

“Ông lão De’silva kia bảo các ngươi tới à?”

Tô Hiểu ngồi đối diện hai tên lão Mặc đầu trọc, hắn chưa từng thấy hai người này, nhưng hắn nhận ra dây chuyền trên cổ một người trong đó. Thứ này là vật gia truyền, chỉ có thể cho trưởng tử hoặc người thừa kế kế thừa.

Khi Tô Hiểu nói chuyện châm một điếu thuốc, cũng ném bao thuốc lá cho hai tên lão Mặc đầu trọc. Một người trong đó rút hai điếu, hai người lần lượt đặt điếu thuốc trên đùi, điều này đại biểu hai người tiếp nhận khoản đãi, nhưng không quen hút thuốc.

“Quả nhiên người của gia tộc De’silva đều là ‘người câm’.”

Tô Hiểu phả ra làn khói xanh, lúc trước hắn từng tiếp xúc với những người này, khi hắn làm sát thủ.

“Quà tặng.”

Một lão Mặc đầu trọc mở miệng, tiếng Hoa hơi sứt sẹo, hắn ta đứng dậy đi về phía Tô Hiểu, đồng thời rút một hộp gỗ tinh xảo trong âu phục ra. Hộp gỗ bẹp, rộng khoảng 10 cm, dài 50 cm.

Lão Mặc đầu trọc đưa hộp gỗ cho Tô Hiểu, quay người lại ngồi lên trên ghế.

Tô Hiểu mở hộp ra, trong hộp gỗ chứa một thanh đao Damascus, trên thân đao phủ kín hoa văn kim loại khi rèn đúc cố ý bảo lưu, chuôi đao hiện màu vàng nhạt. Đây là ngà răng, phần cuối chuôi đao khảm một vòng ngọc thạch.

Từ ngoại hình có thể thấy, thanh đao này rất tinh xảo, nhưng nó không phải có hoa không quả, lưỡi đao vô cùng sắc bén, hơn nữa thanh đao này đã nhiều năm.

Không thể nghi ngờ thứ này rất đắt, đây gọi là không có việc mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp, hai tên lão Mặc đi ngàn dặm, chỉ vì đưa một thanh đao Damascus quý giá cho Tô Hiểu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận