Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 602: Thiển Thiển

Đây cũng là nguyên nhân Tô Hiểu muốn tăng bom luyện kim, cuối cùng đều thất bại.

Nghĩ tới đây, Tô Hiểu thầm than một tiếng, tuy vung ống tay áo ném một đống bom luyện kim rất đẹp trai, nhưng thứ này dùng để phong tỏa con đường của kẻ địch rất tốt, nếu loại năng lực này không thể theo kịp bước tiến của hắn, hắn sẽ lập tức dừng ném vào.

Cầm một viên bom luyện kim, Tô Hiểu lắc đầu, tuy tốn Nhạc Viên Tệ có thể tìm được biện pháp tăng bom luyện kim, nhưng không đáng, bom luyện kim coi là bom dự trữ không tệ, chất nổ có nhiều tác dụng.

Rất lâu trước Tô Hiểu cũng cảm nhận được, hắn cùng phát triển quá nhiều năng lực, sau khi nhận ra điểm ấy, hắn lập tức bỏ qua mấy năng lực không quan trọng.

Cho tới nay, thủ đoạn hắn chiến đấu càng ngày càng đơn giản, trái lại sức chiến đấu càng ngày càng mạnh.

Thủ đoạn chiến đấu chính là đao thuật, bất luận là giới đoạn tuyến, khiên năng lực, đều lấy đao thuật làm hạt nhân.

Còn súng ngắm, đó là dùng để ứng phó tình huống đặc biệt, không phải thủ đoạn chiến đấu chính của hắn, hơn nữa chi tiêu phương diện súng ống hắn đã giải quyết một lần rồi.

Con đường phát triển sau này biến thành đơn giản hơn, chính là tập hợp tài nguyên cường hóa đao thuật.

Nghĩ tới điểm này, Tô Hiểu đứng dậy rời khỏi phòng chuyên thuộc, đi thẳng tới sân thí luyện, còn thừa rất nhiều Nhạc Viên Tệ, hắn có thể triệu hoán kính tượng luyện tay nghề một chút.

Hai ngày sau, sân đấu.

Trong một vùng mô phỏng đất ngập nước, một người phụ nữ mặc quần áo bó màu đen chạy nhanh trong đầm lầy lầy lội.

Nước bùn tung tóe, trên quần áo nàng có mấy vết chém, máu me đầm đìa.

Người phụ nữ dựa vào một cây khô há miệng thở dốc, máu tươi nhỏ từ cằm nàng xuống.

Rầm rầm...

Tiếng giẫm bùn nhão truyền đến, người phụ nữ không chỉ phát ra âm thanh rên rỉ.

- Lại tới? Không thể để ta khôi phục một lát sao?

Người phụ nữ vừa định chạy trốn tiếp, nàng đột nhiên nhớ tới gì đó, không khỏi cười khổ một tiếng.

- Đúng rồi, đây không phải là thế giới diễn sinh, đây là sân đấu, chiến đấu với loại gia hỏa đằng đằng sát khí này, còn nghĩ rằng chết thật.

Boong.

Ánh đao bay tới, người phụ nữ nhào về trước theo bản năng, cái cây khô kia bị chém đứt, một nam nhân cầm trường đao trong tay, đeo mặt nạ đỏ đứng cách đó không xa.

Rõ ràng là người đàn ông đeo mặt nạ đứng ở đó toàn thân đầy sơ hở, sau khi giao chiến sẽ phát hiện đao thuật của hắn tinh xảo dị thường, những sơ hở này là dụ dỗ kẻ địch.

- Sân đấu mà thôi, không cần đằng đằng sát khí như vậy chứ, ta đầu hàng.

- Quen rồi.

Tô Hiểu vung nước bùn trên đao, cảm giác truyền tống xuất hiện, hắn quay trở về khoang nghỉ ngơi.

[Chiến đấu cá nhân đã kết thúc.]

[Kết quả: Thắng lợi.]

[Thắng mười một lần liên tục!]

[Thứ hạng của Liệp Sát Giả tăng lên, từ 2362 tăng lên tới 2255.]

Cho dù thắng 11 lần liên tiếp, nhưng thứ hạng tăng lên không quá nhiều, lúc trước hắn tốn 4 vạn Nhạc Viên Tệ triệu hoán kính tượng rèn luyện một phen xong, liền đến sân đấu, đã đánh ở đây hai ngày, từ 9600 tăng tới 2255.

Hai ngày nay hắn trừ ăn cơm ngủ thì chính là chiến đấu, tuy cường độ chiến đấu hơi cao, nhưng tinh thần của hắn chậm rãi thả lỏng.

Ở sân đấu cho dù thất bại cũng sẽ không chết, trong hai ngày này, hắn thắng liên tục bị ngắt một lần, nói cách khác hắn thất bại một lần.

Lần đó bị thua không phải vì thực lực, mà đối thủ dùng chiêu thức cùng đồng quy vu tận, phán định cuối cùng là đối phương thắng, hắn thắng liên tục bị gián đoạn.

Cho dù thắng bị gián đoạn, nhưng Tô Hiểu không cảm thấy bất ngờ, hắn không phải thần, sẽ không luôn thắng.

Tìm đối thủ ghép đôi lần nữa, Tô Hiểu vào trong vòng thi đấu mới.

Lần này là sân đấu công khai, hắn mới tiến vào, phát hiện thính phòng quanh người có tiếng hoan hô như nước thủy triều.

- Thiển Thiển, cố lên! ! !

- Thiển Thiển ta yêu ngươi.

Tiếng la như vậy kéo dài không ngừng, đầu Tô Hiểu hơi đau, hắn gặp phải minh tinh sân đấu rồi.

Sân đấu mở ra với bên ngoài, xuất hiện minh tinh sân đấu là chuyện đương nhiên, nhân loại sẽ sùng bái người ưu tú hơn mình, nếu như xinh đẹp cộng thêm ưu tú, trở thành minh tinh sân đấu là chuyện đương nhiên.

Phải biết rằng, trong Luân Hồi Nhạc Viên không chỉ có Khế Ước Giả, số lượng Công Chức Giả càng nhiều hơn, dựa theo thống kê không trọn vẹn, số lượng Công Chức Giả trong Luân Hồi Nhạc Viên gấp 17 lần Khế Ước Giả.

Khế Ước Giả theo đuổi ngôi sao là không thể, phần lớn Công Chức Giả không có sức chiến đấu, bọn họ xen giữa người bình thường và Khế Ước Giả, còn có lượng lớn thời gian rảnh rỗi, đến sân đấu tiêu chút tiền lẻ theo đuổi ngôi sao là tiêu khiển không tệ.

Tô Hiểu nhìn về phía đối thủ, quả nhiên, xinh đẹp tới mức kinh tâm động phách, cao khoảng 1m50, buộc tóc đuôi ngựa, vóc người mảnh khảnh, một cánh tay cho vào trong cánh tay máy cỡ lớn, người khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn bởi mảnh mai và mạnh mẽ.

- Xin chào, ta rất mạnh, cẩn thận...

Thiển Thiển điều khiển cánh tay máy kia, vẫy tay với Tô Hiểu, nhưng nàng còn chưa nói hết lời, Tô Hiểu đã giẫm lên đất xông về trước.

Tô Hiểu và Thiển Thiển cách nhau khoảng hai mươi mét, với tố chất cơ thể của hắn, giẫm mạnh lên đất khiến hắn bắt đầu bay lượn cao thấp trên bầu trời, mơ hồ phá tan tầng sóng khí.

- Đùa sao.

Nhìn Tô Hiểu cầm trường đao trong tay, lấy tư thế bay lượn thấp trên trời xông tới, tóc gáy trên người Thiển Thiển đều dựng lên.

- Hỏa lực. ba giờ.

Vù...

Cánh tay máy của Thiển Thiển nâng lên, một quyền đánh về phía Tô Hiểu.

Bùm!

Sóng khí khuếch tán ra, một tầng khiên năng lượng màu xanh lam chắn trước người Tô Hiểu.

Rắc, trên khiên năng lượng xuất hiện vết nứt, đây chỉ là khiên năng lượng cường độ 80 điểm, xuất hiện vết nứt là bình thường.

Bởi vì dưới tác dụng lực của khiên năng lượng, mặt đất chỗ chân Tô Hiểu xuất hiện vết nứt.

Mới vừa nâng chân, Tô Hiểu lập tức nghiêng người, đồng thời thu hồi khiên năng lượng.

Lúc này sức mạnh của kẻ địch còn chưa bị khiên năng lượng triệt tiêu hoàn toàn, khiên năng lượng đột nhiên biến mất, cánh tay máy kia đánh về trước theo quán tính.

Khiên năng lượng dùng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, càng quen thuộc hơn, Tô Hiểu càng cảm thấy đây là một thần kỹ.

Cơ thể Thiển Thiển xông về trước, biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nàng thay đổi, nhìn thấy sườn mặt Tô Hiểu.

- Lưu toàn...

Thiển Thiển nói một nửa thì cảm thấy ngực mát lạnh, trọng lượng cơ thể đột nhiên giảm bớt.

Rầm một tiếng, Thiển Thiển bị chém thành hai đoạn rơi xuống đất, thính phong vô cùng yên tĩnh.

- Thiển Thiên đại tiểu thư bị... Chém ngực?

- Nam nhân mặt nạ, em gái ngươi, chúc ngươi độc thân cả đời! !

Không để ý tới âm thanh trong thính phòng, Tô Hiểu vung máu trên trường đao, chậm rãi đi về phía kẻ địch bị chém thành hai.

Dưới cái nhìn của hắn, chiến đấu là chiến đấu, không có chuyện gì khác, một khi tham dự vào trong chiến đấu, giới tính, chủng tộc, xuất thân đều không quan trọng, nữ nhân là quần thể yếu ớt? Phải đối xử dịu dàng sao? Đừng đùa, trong Luân Hồi Nhạc Viên nữ nhân không yếu chút nào, hắn từng gặp rất nhiều nữ nhân sức chiến đấu khủng bố, cường giả nữ thì càng không đếm xuể.

- Đau quá...

Thiển Thiển lật người, trên gương mặt nhiễm máu tươi lại xuất hiện nụ cười.

- Thật độc ác, không giống đám cặn bã hạ thủ lưu tình kia, ngươi tên gì, có thể để lại phương thức liên lạc không?

Thiển Thiển đang cười, nàng là minh tinh thi đấu, nàng thích chiến đấu, loại chiến đấu không màng sống chết, đối thủ không lưu tình, dưới cái nhìn của nàng là tôn trọng, không phải vì vóc dáng nàng thấp bé, thể trạng nhỏ yếu mà coi thường nàng.

- ...

Tô Hiểu không lên tiếng, chỉ giơ đao lên.

- Đầu hàng. Đầu hàng, xem ra gặp phải nam thần lạnh lùng kiêu ngạo rồi.

Thiển Thiển đầu hàng, vết máu trên đao Tô Hiểu hóa thành điểm sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận