Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 107: Giếng

Dùng hết sức lực chạy băng băng mười phút, lúc này Tô Hiểu mới dừng bước.

Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, không thể nghi ngờ Huyết Nhãn không đuổi theo là một tin tức tốt, nhưng lúc đầu đội tiếp viện có 27 người giờ chỉ còn lại 3 người.

Tô Hiểu, Mado Akira, Suzuya Juuzou.

Tô Hiểu dựa vào tường há miệng thở hổn hển, Mado Akira ở bên cạnh xụi lơ trên đất, thỉnh thoảng nôn ra nước chua, em gái này chạy đến mức hết sức rồi.

- Đó là gì thế, Ghoul sao? Trên thế giới này thật sự có Ghoul khủng bố như vậy à? Cho dù là One – Eyed Owl, chỉ sợ cũng bị nó cắn nuốt.

Mái tóc vàng của Mado Akira xõa tung, bị mồ hôi dính sát vào mặt, ngực lên xuống kịch liệt.

“Khụ khụ khụ…”

Một tay Juuzou chống lên tường, không ngừng ho khan, giống như muốn ho cả phổi ra.

“Tách.”

Tô Hiểu đốt một điếu thuốc, ngồi dựa vào tường thịt.

- Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, vì sao lúc trước tên Arima lại trốn đi?

Nhả một hơi khói ra, trên mặt Tô Hiểu hiện lên ý cười, cảm giác sinh tử như thế này rất kích thích, vừa nãy lúc Huyết Nhãn cắn nuốt người, suýt chút nữa hắn ta đã bị cắn rồi.

Mado Akira ở bên cạnh không nói gì, người bình thường sẽ có phản ứng này sao? Nàng dời mắt sang nhìn Juuzou.

Juuzou cũng hơi nhếch miệng lên, làm Mado Akira hơi hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc là nàng không bình thường, hay là hai đội hữu của nàng không bình thường.

Nghỉ ngơi một lát, Tô Hiểu đứng dậy, dẫn Mado Akira và Juuzou tiếp tục tiến lên.

Tổng bộ CCG phái ba mươi người tới tiếp viện, thực tế chiến lực chỉ có ba người, Tô Hiểu, Suzuya Juuzou, Kuroiwa Iwao.

Hiện giờ Kuroiwa Iwao đã chết, chỉ còn sót lại Tô Hiểu và Suzuya Juuzou.

Mức độ tử vong như thế này, Tô Hiểu đã sớm đoán được, Huyết Nhãn xuất hiện chỉ là tăng nhanh tốc độ tử thương mà thôi.

Ba người tiến lên hơn một tiếng, đi tới trong một ngõ cụt.

Tô Hiểu lấy máy tính loại nhỏ ra kiểm tra, Arima Kisho đã cách hắn rất gần, nhiều nhất là nửa tiếng.

Hắn đã thâm nhập khu 24, phạm vi Tokyo không rộng, hiện giờ hắn đã vào vị trí trung tâm trong lòng đất Tokyo.

- Akira, còn có thể phân rõ đường không?

Hiện giờ Mado Akira đảm nhiệm bản đồ sống, trí nhớ của em gái này rất xuất sắc, hầu như đều nhớ kỹ con đường trong đầu, không cần đánh dấu trong đường hầm, Mado Akira cũng có thể phán đoán được.

- Đại khái là hướng này, cũng có khả năng là hướng kia.

Mado Akira cắn một chiếc bút, mặt ủ mày chau.

- Ngươi chọn đi.

Tô Hiểu không dẫn đường nữa, giáo huấn lần trước thâm nhập khu 24 còn rõ trước mắt.

- Vậy thì hướng này đi.

Sau khi Mado Akira lựa chọn đường, ba người tiếp tục tiến lên, Tô Hiểu nhanh chóng phát hiện lối đi càng ngày càng hẹp.

Những con đường khác ở khu 24 hẹp nhất cũng phải hai mét, cao ít nhất cũng bốn mét.

Nhưng con đường hắn đang đi hiện giờ chỉ còn rộng một mét, cao hai mét, phía trước hoàn toàn đen kịt, chỉ có thể dùng đèn pin chiếu sáng.

Nếu là người nhát gan, ở vị trí sâu trong lòng đất mấy chục mét, tuyệt đối không dám đi vào con đường này.

Tô Hiểu và Juuzou đều rất bình tĩnh, chỉ có Mado Akira đi ở giữa là hơi lo lắng.

Sau khi tiến lên mấy chục mét, phía trước mơ hồ xuất hiện nguồn sáng, nguồn sáng không mạnh, không giống như ánh sáng mặt trời, mà là ánh đèn.

Tô Hiểu đi tới cuối lối đi, lọt vào tầm mắt hắn là tình cảnh khiến đồng tử hắn co rút nhanh.

- Byakuya chuẩn đặc biệt, phía trước là cái gì, đùa gì thế!

Mado Akira vươn đầu ra nhìn, sau khi thấy rõ tất cả, cả người nàng ngây dại.

- Cuối cùng ta cũng rõ vì sao khu 24 lại có Ghoul như vậy, nơi này là thành phố dưới lòng đất của Ghoul.

Mado Akira nỉ non.

Lọt vào tầm mắt Tô Hiểu, là một vùng lớn thành phố.

Một vùng lòng đất được đào ra, hình thành một tòa thành phố rộng lớn.

Kiến trúc trong thành phố hơi rách nát, phần lớn đều là kết cấu kim loại, chênh lệch không đồng đều đứng sừng sững trong không gian dưới đất.

Vị trí của Tô Hiểu là một trong những lối vào thành phố lòng đất, nhìn xuống phía dưới, hắn cách thành phố mặt đất hơn mười mét.

Có mấy chục lối vào thành phố, giống như đào mấy chục lỗ thủng trên tấm sắt, cũng dựng tấm sắt này phía trước thành phố dưới lòng đất.

- Nơi này quá kinh người, có nơi như thế này tồn tại, Ghoul sẽ giết không hết.

Ngay lúc Mado Akira nhìn thành phố dưới lòng đất, Tô Hiểu kéo đối phương vào trong đường hầm, ra dấu im lặng.

Nhìn kỹ kiến trúc ở thành phố lòng đất, có thể thấy Ghoul nguyên thủy đi qua đi lại ở giữa kiến trúc, không chỉ có Ghoul nguyên thủy, còn cả Ghoul không có mắt.

Hai loại Ghoul này giống như thị vệ, đang du đãng trong thành phố dưới lòng đất.

Chính vì như vậy, Ghoul bình thường ở khu 24 mới liều mạng trốn ra bên ngoài, còn không có ý chiến đấu, quê hương của bọn họ bị chiếm lĩnh, những tên Ghoul kia đang chạy nạn.

Trong thành phố lòng đất có thể thấy mơ hồ thi thể Ghoul bình thường, lão nhân đứa nhỏ chiếm đa số, ít có thanh niên trai tráng.

Ghoul cũng có tình cảm, nếu như tử thương phần lớn là già trẻ, vậy nói lên Ghoul nguyên thủy tấn công rất đột ngột.

Mây mù ở khu 24 chậm rãi được đẩy ra, bây giờ Tô Hiểu đã biết được một số thông tin.

Ghoul nguyên thủy có quan hệ thù địch với Ghoul bình thường, hay là nói Ghoul nguyên thủy không có lý trí, sẽ tấn công tất cả sinh vật trừ đồng loại.

Loại Ghoul không có mắt hẳn là có cùng nguồn gốc với Ghoul nguyên thủy, hai bên không có ý tấn công nhau, thậm chí Tô Hiểu còn thấy hai loại này cùng gặm nhấm một thi thể.

“Dã thú” không trí thông minh chia sẻ đồ ăn, có thể thấy rõ quan hệ không bình thường của hai loại này.

- Bên kia chính là?

Mado Akira chỉ phía trên một đống kiến trúc sắt thép, có bóng người đang nằm sấp phía trên.

Tô Hiểu nhìn chăm chú, tóc trắng, trang phục chiến đấu màu trắng hơi lộn xộn, hộp Quinque dính đầy máu, là Arima Kisho!

Thâm nhập khu 24 mấy tiếng, đội tiếp viện hầu như tử thương không còn, Tô Hiểu tìm hắn ta để tiếp viện.

Tình huống hiện giờ của Arima Kisho không tốt lắm, tuy không nhìn rõ vết thương, nhưng bị bao vây ở trên đỉnh.

Tô Hiểu lấy chiếc cờ lê từ trong không gian dự trữ ra, đây là thu hoạch từ thẻ màu đỏ tươi của nữ vương.

Hơi cúi người bước tới, hắn ném cờ lê đi thật xa.

“Leng keng.”

Cờ lê đập lên kiến trúc kim loại ở phía xa, một số Ghoul nguyên thủy và Ghoul không có mắt bị kinh động, nhanh chóng chạy tới nguồn âm.

Arima Kisho nằm nhoài trên đỉnh ngẩng đầu, nhìn về phía nguồn âm.

Sau đó Arima Kisho lập tức quay đầu nhìn Tô Hiểu.

Dã thú chỉ chú ý nơi phát ra âm thanh, mà nhân loại sẽ tìm kiếm nơi tạo ra âm thanh theo bản năng.

Bốn mắt chạm nhau, Tô Hiểu ra hiệu bằng tay, bảo Arima Kisho đi tới gần đường nối.

Arima Kisho lắc đầu, chỉ trung tâm thành phố lòng đất, rồi chỉ Tô Hiểu.

- Arima cấp đặc biệt có ý gì thế?

Mado Akira không hiểu ý của Arima Kisho, nhưng Tô Hiểu lại hiểu ý hắn ta, hai người từng vào sinh ra tử, có chút hiểu ngầm với nhau.

- Hai người ở đây đợi lệnh, nếu gặp nguy hiểm thì trốn đi trước.

Nói xong Tô Hiểu bò ra khỏi đường nối, dựa vào mấy chục lỗ thủng lối vào leo xuống dưới.

Động tác của hắn rất nhẹ, không phát ra tí âm thanh nào, rất nhanh hắn đã đi xuống dưới, nhảy lên đỉnh kiến trúc sắt thép.

Tô Hiểu nằm nhoài trên nóc nhà, gần đó có mấy tên Ghoul nguyên thủy.

Hắn giống như một linh hầu, cúi người nhảy lên giữa đỉnh kiến trúc sắt thép, lặng yên không một tiếng động.

Sắp tới mười phút, Tô Hiểu hữu kinh vô hiểm đi đến chỗ Arima Kisho.

- Cho ta một ít đồ ăn và nước uống, ta sắp mất nước rồi.

Sau khi Tô Hiểu lấy đồ ăn và nước uống ra, Arima Kisho ăn sạch đồ ăn, uống ừng ực hết bình nước.

- Tình huống hiện giờ là?

Arima Kisho nhìn tình hình xung quanh, nhỏ giọng nói.

- Hiện giờ phải dẫn “Ghoul nguyên thủy” tới trung tâm thành phố, sau đó bắt chúng nó vào trong “giếng”, cũng phong tỏa miệng “giếng” lại.

- Giếng?

Tô Hiểu nhìn Arima Kisho với vẻ kinh ngạc, “giếng” này là cái quỷ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận