Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 720: Cảnh Giác

[Sám Hối Chi Thư]

Phẩm chất: Màu vàng nhạt.

Loại hình: Vật phẩm nhiệm vụ.

Hiệu quả: Sau khi sử dụng, +8% mức độ hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh thiên phú lần này.

Nhắc nhở: Sau khi rời khỏi bản thế giới đạo cụ này sẽ biến mất.

Nhắc nhở: Đạo cụ này là vật phẩm do Oán Chi Cô Nhi. Hughes rơi xuống.

Cho điểm: Không.

Giới thiệu tóm tắt: Có thể nhận được nó, không chỉ đại biểu ngươi hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh thiên phú rất tốt, cũng là một loại thể hiện thực lực.

...

Tô Hiểu sử dụng [Sám Hối Chi Thư], mức độ hoàn thành nhiệm vụ từ 34% tăng lên tới 42%, còn mức độ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng là bao nhiêu, còn cần mấy tiếng sau phán định tổng.

Cho dù như vậy, Tô Hiểu suy đoán mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ không tới 100%, nhưng có thể làm hắn đã làm hết.

Tô Hiểu chống lại cảm giác nóng rực đi về phía Ryuudou Temple, hắn từng đồng ý với lão cha sứ, mở kết giới đuổi linh thể ở Ryuudou Temple.

Một tiếng sau, Tô Hiểu đã tới vùng đất hoang dưới núi.

“Gâu.”

Bố Bố nằm nhoài trong cỏ dại kêu một tiếng, Tô Hiểu vẫy tay với Bố Bố một cái, hắn vừa định tới chỗ Bố Bố, đám Matou Sakura, bước chân đột nhiên dừng lại, trong cỏ dại gần Bố Bố còn có con khác.

“Ha!”

Tiếng gào quen thuộc truyền tới, nghe thấy tiếng gào này, Tô Hiểu nâng Trảm Long Thiểm lên theo bản năng, phòng ngừa sinh vật nào đó xông tới, nếu nhìn kỹ trong cỏ dại gần Bố Bố, sẽ phát hiện ra một sinh vật có bộ lông trắng.

- Đúng là bám dai như đỉa.

Tô Hiểu nắm chặt Trảm Long Thiểm, vẻ mặt không đổi, anh đầu húi cua lại tìm được vị trí của đám Bố Bố, đây là mai phục hắn sao? Liếc nhìn Bố Bố, hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.

Thấy Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm anh đầu húi cua đứng thẳng người, hai bên bắt đầu đứng song song.

Bố Bố lập tức chạy tới giữa Tô Hiểu và anh đầu húi cua.

“Gâu gâu.”

Bố Bố gọi anh đầu húi cua hai tiếng, anh đầu húi cua nghe tiếng kêu của Bố Bố, rõ ràng là địch ý trong mắt biến mất một chút.

“Ha, ha, ha!”

Anh đầu húi cua chỉ kiểu tóc bị chém phẳng của mình, rồi chỉ Tô Hiểu.

“Gâu, gâu gâu gâu...”

“Ha...”

“Gâu!”

“Ha! !”

Bố Bố lại giao lưu với anh đầu húi cua, thấy cảnh này, Tô Hiểu có chút mơ hồ.

- Bố Bố, đây là?

Bố Bố quay đầu nhìn Tô Hiểu, ánh mắt đại khái là: “Chủ nhân, đây là “bạn” ta mới quen, gặp phải cảnh ngộ rất thảm.

Khóe miệng Tô Hiểu giật giật, trong lúc nhất thời không biết nên chiến đấu hay đợi.

Sau khi Bố Bố giao lưu mấy phút với anh đầu húi cua, anh đầu húi cua gật đầu, liếc Bố Bố một cái, ánh mắt giống như nói: “Hôm nay sẽ cho ngươi mặt mũi.”

Bố Bố chạy hùng hục tới bên cạnh Tô Hiểu, bắt đầu dùng ánh mắt ra ám hiệu với Tô Hiểu, giống như muốn nói: “Chủ nhân, lúc trước ta gặp được tên này, phát hiện nó muốn tìm ngài báo thù, nhưng ta đánh không lại nó, trải qua nỗ lực của bản gâu, nó bị ta dao động thành công.

Tô Hiểu hiểu đại khái xảy ra chuyện gì, sau khi hắn đá bay anh đầu húi cua, với tính cách của anh đầu húi cua, chắc chắn sẽ không giảng hòa, đương nhiên là phải tới Ryuudou Temple tìm hắn.

Trên đường anh đầu húi cua tới Ryuudou Temple gặp Bố Bố, trải qua khuyên bảo của Bố Bố + đồ ăn mê hoặc, anh đầu húi cua ổn định lại, sau đó Tô Hiểu xuất hiện, cũng chính là tình cảnh trước mắt.

- Nó muốn gì?

Tô Hiểu dẫn Bố Bố đi ra ngoài kết giới.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng.

- Tự do sao?

Tô Hiểu nhìn về phía anh đầu húi cua, anh đầu húi cua cảm nhận được ánh mắt của Tô Hiểu, cũng nhìn về phía Tô Hiểu.

- Ngươi đã tự do, Hughes đã bị ta giết.

Nghe thấy lời Tô Hiểu, anh đầu húi cua sửng sốt, nó nhìn đỉnh núi phía xa theo bản năng, lúc này đỉnh núi vẫn đỏ rực một vùng.

Anh đầu húi cua bắt đầu suy nghĩ gì đó, mấy giây sau, nó đi tới trước người Tô Hiểu, chỉ bộ lông trắng bị Tô Hiểu chém bằng, vươn móng vuốt ra làm mấy thủ thế.

- Nó có ý gì?

Tuy “thú ngữ” của Tô Hiểu không tệ, nhưng ý mà anh đầu húi cua biểu đạt quá trừu tượng.

Trải qua phiên dịch của Bố Bố, Tô Hiểu hiểu ý của anh đầu húi cua, ân oán lúc trước xóa bỏ, anh đầu húi cua muốn tới thành phố Fuyuki, nơi đó từng là nhà của nó.

Với tính cách của anh đầu húi cua, bị loại người thu phục là chuyện không thể, không còn quan hệ đối địch khiến Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn nhìn rất mạnh, thực tế bị thương nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi gấp.

Một khi vết thương tốt hơn, Tô Hiểu sẽ tham dự cuộc chiến Chén Thánh lần nữa.

Tô Hiểu còn chưa biết, có một đám người đang chuẩn bị đối phó hắn.

Đám người thuận lợi xuyên qua tầng ngoài và kết giới ở Ryuudou Temple, tầng kết giới này chỉ là kết giới một bên, từ trong đi ra không khó.

Mới ra khỏi kết giới, Tô Hiểu quay đầu nhìn phía sau, lọt vào tầm mắt là một vùng hoang tàn.

Ryuudou Temple đã bị san bằng, nhưng đạo kết giới này vẫn tồn tại, nói cách khác kết giới ẩn giấu Ryuudou Temple không liên quan với Ryuudou Temple, vậy thì rất thú vị.

Ai bố trí tầng kết giới này? Oán sinh vật? Tuy có khả năng này, nhưng Tô Hiểu suy đoán tầng kết giới này là giáo hội Thánh Đường bố trí.

Không có sự cho phép của giáo hội Thánh Đường và hiệp hội Ma Thuật, oán sinh vật không thể chiếm lĩnh Ryuudou Temple, mà tầng kết giới này chính là một tầng “tấm màn che”, có một số việc không thể nghiên cứu sâu hơn, bằng không sẽ không ngừng có phiền phức, ví dụ như tầng kết giới này.

Tô Hiểu không có thời gian để ý chuyện này, hiện giờ hắn cần nghỉ ngơi gấp, hắn dẫn theo đám Bố Bố tới thành phố Fuyuki.

Lúc Tô Hiểu tới biên giới thành phố Fuyuki, sắc trời dần sáng hơn, một đêm này Tô Hiểu đã bồi hồi bên bờ sinh tử rất nhiều lần.

Sau khi tới thành phố Fuyuki, anh đầu húi cua tách khỏi đám Tô Hiểu, anh đầu húi cua xông nhanh vào trong thành phố Fuyuki, nhìn bộ dạng giống như đang đi tìm kẻ thù báo thù.

Trước khi anh đầu húi cua thành oán sinh vật đã ở vườn thú, kẻ địch của nó là một con sư tử cái, với thực lực của anh đầu húi cua hiện giờ, nó đè con sư tử cái kia xuống đất ma sát cũng không có vấn đề gì.

Tô Hiểu tìm một gian nhà không người ở biên giới thành phố Fuyuki, hắn kéo cơ thể mệt mỏi bố trí rất nhiều trang bị cảnh giới quanh biệt thự.

Sáng sớm, trong phòng ngủ ở biệt thự, Tô Hiểu nằm trên giường, Matou Sakura đứng một bên, nàng đang dùng bàn tay ngu ngốc băng bó giúp Tô Hiểu, động tác rất cẩn thận.

Sau khi Matou Sakura quấn băng vải cho Tô Hiểu xong, trên mặt xuất hiện nụ cười hiếm có.

Tô Hiểu giơ cánh tay lên, không biết Matou Sakura quấn mấy tầng vải cho hắn, cánh tay hắn còn thô hơn chân.

- Được rồi, đi nghỉ đi.

- Ừm.

Matou Sakura chạy đi, trong gian phòng chỉ còn lại mình Tô Hiểu, cuộc chiến lúc trước khiến hắn vô lực nghiêm trọng, may mà Bố Bố dao động được anh đầu húi cua, một khi giao đấu, rất có khả năng Tô Hiểu không phải đối thủ của anh đầu húi cua.

Sứ Đồ Chi Nhãn trôi nổi trong phòng, Tô Hiểu nằm trên giường tĩnh dưỡng, trong lúc rảnh rỗi, hắn mở bình đài liên lạc ở thế giới diễn sinh ra.

Đại E (tán nhân): Tình hình thế nào, sao không có một ai nói chuyện thế? Đúng là kỳ lạ?

Tin nhắn này được gửi từ ba tiếng trước, sau đó, không còn ai trả lời trong bình đài liên lạc ở thế giới diễn sinh nữa.

Noel (tán nhân): Còn... Người sống không?

Một tin nhắn đột nhiên nhảy ra, nhìn thấy tin nhắn này, đồng tử của Tô Hiểu co rút nhanh, hắn lập tức soạn tin nhắn.

Byakuya (tán nhân): Không dù huynh?

Chưa tới mấy giây, Noel, cũng chính là không dù huynh trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận