Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1155: Soái chỉ ba giây

Khí tức của Trần càng ngày càng khủng, từ lúc khai chiến đến hiện giờ, hắn ta chỉ ra tay một lần, khác hoàn toàn với đám pháp sư vung loạn năng lực.

Trần truy cầu là hiệu suất, dưới cái nhìn của hắn ta, 1 điểm giá trị pháp lực đều rất quý giá trong chiến đấu, cho dù lãng phí một chút giá trị pháp lực, đều là chuyện không thể nhịn được đối với hắn ta, đây xem như là chứng ép buộc loại tốt. Hay là nói, mỗi một tên pháp gia đều có chứng ép buộc này.

Nguyên tố ám áp súc ở đầu ngón tay của Trần, tụ lại, mặt đất xung quanh bắt đầu chấn động, động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Ant King đang chiến đấu với Cự Nhân Băng Sương và hội trưởng có chú ý tới.

“Nếu như bị thứ kia đánh trúng thì sẽ không hay.”

Cánh tay của Ant King ngăn ở trên đầu, một tiếng vang rầm rầm ngăn trở nện gõ của Cự Nhân Băng Sương.

“Ba mươi bốn thức.”

Bàn tay của hội trưởng như đao, đột nhiên đâm về trước, điêu khắc Bách Thức phía sau lão ta cũng làm ra động tác tương đồng, tăng phạm vi công kích lên gấp trăm lần.

Keng một tiếng, bàn tay màu vàng khổng lồ của Bách Thức đâm vào dưới sườn của Ant King. Tuy sức phòng ngự của cơ thể Ant King rất mạnh, nhưng nó vẫn cảm nhận được bực mình và đâm nhói.

Cơ thể Ant King không bị khống chế bay ngược ra ngoài, nghênh tiếp nó chính là một đôi chiến chuy của Cự nhân Băng Sương.

Lại là một tiếng nổ vang, Ant King bị đập vào trong đất.

Có thể nói như thế này, nếu như ít đi bất cứ một người nào ở đây, Ant King đều sẽ không chật vật như vậy.

Hội trưởng nhìn như không làm gì được Ant King, còn bị Ant King làm đứt một cánh tay, nhưng mà tác dụng của hội trưởng rất then chốt trong chiến đấu.

Đầu tiên, phạm vi công kích của hội trưởng rất rộng, càng quan trọng hơn là, tốc độ hội trưởng ra chiêu rất nhanh, chỉ cần có người phối hợp với lão ta, công kích của lão ta hầu như là tất trúng.

Vậy thì có vẻ hơi ra sức, cho dù công kích của hội trưởng không thể tạo thành thương thế mắt thường có thể thấy được với Ant King, nhưng lão ta sẽ không ngừng làm suy yếu thể lực của Ant King. Hơn nữa thời gian dài sẽ đánh bay Ant King ra ngoài, chế tạo lượng lớn cơ hội.

Lão Yên nhìn như không đáng chú ý, trên thực tế Tô Hiểu và Trần tập hỏa Ant King vòng thứ nhất, không thể không kể công lão ta.

Thủy Tiếu càng không phải nói, đây là nữ hán tử cận chiến gợi cảm dám xông tới trước người Ant King. Chỉ riêng điểm dám cận chiến với Ant King, có thể nhìn ra được tính cách dám liều mạng của nàng.

Tính cách của Thủy Tiếu ác liệt không giả, nhưng nàng có thể có được thực lực như ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào IQ và dũng khí của nàng đạt được, trong cuộc sống hiện thực rất có khả năng nàng là nữ cường nhân.

Tô Hiểu và Trần không cần nhiều lời, cho tới nay chỉ có hai người mới khiến Ant King bị thương nặng.

Nhìn Ant King muốn xông ra khỏi phòng tuyến, lão Yên cách đó không xa hơi nhếch miệng. Lão ta đột nhiên nghĩ, nếu như bốn người ở đây hình thành tiểu đội, vậy thì nhất định là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Ý nghĩ này mới xuất hiện, lão Yên cười khổ lắc đầu, tính cách của bốn người đều quá “Ác liệt”, làm tổ đội lâu dài mà nói, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ riêng tính cách nói ba câu khiến người ta tức chết của Trần đã đủ, huống chi còn có Tô Hiểu huyết khí đầy người.

“Thỏa thích xung phòng tuyến đi, giao đấu chính diện mà nói ta thật sự không phải đối thủ, nhưng đừng mơ xông qua.”

Lão Yên hít sâu một hơi điếu thuốc to trên tay, sương mù lượn lờ xung quanh lão ta. Đúng lúc này, lão Yên gần 60 rất có mị lực, có thể bắt được bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

“Khởi nghĩa… Đã bắt đầu rồi!”

Không cần phải nói, lão Yên lại sắp đi vào hình thức thủ lĩnh của quân khởi nghĩa, soái chỉ ba giây là nói con hàng này.

Bùm, bùm, bùm…

Ant King đánh ba quyền đối với Cự Nhân Băng Sương, hai chân và nửa đoạn thân thể của Cự Nhân Băng Sương bị đánh nát, bạo thành bông tuyết đầy trời.

Cự Nhân Băng Sương mới bị đập nhỏ, đôi mắt Thủy Tiếu bất ngờ mở ra.

“Vừa đúng thời cơ.”

Ngón tay của Thủy Tiếu điểm lên trán mình, vừa vặn ngăn trở nửa phần trên của đồ án tam xoa kích.

“Đông lại!”

Thủy Tiếu bất ngờ quát to một tiếng, lão Yên ở bên cạnh suýt nhấc chân đạp mặt nàng theo bản năng.

Ken két…

Trên hài cốt của Cự Nhân Băng Sương tản ra hàn khí, Ant King và Netero lập tức bị bọc ở bên trong.

“Byakuya, Trần, đừng trực tiếp ra tay, cường độ của Hải Chi Băng rất cao, sẽ ảnh hưởng tới công kích của các ngươi đối với Ant King. Ba giây sau ta sẽ giải trừ Hải Chi Băng, thời cơ ra tay tự các ngươi nắm chắc.”

Thủy Tiếu là cường giả trong Khế Ước Giả cấp 3, nàng nói ba giây đương nhiên không lệch chút nào.

Trần hít sâu một hơi, bắt đầu tính giờ.

Hiệu quả lý tưởng nhất là, khi Thủy Tiếu giải trừ Hải Chi Băng, công kích của Tô Hiểu và Trần vừa vặn tới trước Hải Chi Băng, khiến Ant King không có thời gian kịp phản ứng, càng đừng đi né tránh.

Ngón tay của Tô Hiểu nhẹ nhàng chạm vào cò súng, trong nòng súng đạn nguyên tố (ám) đã được hắn rút ra, hắn lưu ý thấy công kích của Trần cũng là thuộc tính ám.

Thuộc tính ám + thuộc tính ám là tăng mạnh sao?

Đương nhiên không phải, nếu như tần suất hoạt động của hai thứ này quá lớn, vậy rất có thể sẽ quấy rầy lẫn nhau, thậm chí trung hòa lẫn nhau. Rút đạn nguyên tố (ám), đây là kinh nghiệm chiến đấu.

Đạn nguyên tố mới là thuộc tính “hỏa”, thuộc tính “hỏa” và thuộc tính ám thuộc thuộc tính không liên quan tới nhau cũng không dung hợp.

Tô Hiểu im lặng tính giờ, một tiếng chói tai truyền ra, là công kích của Trần ra tay.

Tô Hiểu không bị công kích của Trần quấy rầy, viên đạn không giống tốc độ phi hành của pháp thuật, từ thời cơ Trần ra tay có thể phán đoán ra, viên đạn của Tịch Diệt Công Tước nhanh hơn “Hủy Diệt Chỉ”.

Sau khi chờ đợi một lát, Tô Hiểu kéo cò súng, báng súng của Tịch Diệt Công Tước vì lực đàn hồi mà va lên bả vai hắn. Vải bạt dưới người hắn đã vụn vặt, bê tông phía dưới cũng rạn nứt mảng lớn.

Rầm.

Sóng khí đường kính mười mấy mét khuếch tán, đạn ra khỏi nòng.

Tốc độ của viên đạn thuộc tính “hỏa” không thể xoi mói, cũng lưu lại cột sáng đỏ rực trong không khí.

Pằng một tiếng, phá nát băng cứng bao bọc Ant King và hội trưởng, nhưng đãi ngộ của hai người rất khác nhau.

Trên người hội trưởng lấp lóe hào quang màu nhũ bạch, là em gái vú em kia tiếp sữa cho lão ta, còn đãi ngộ của Ant King…

Một cột sáng đen xì đánh úp về phía mặt Ant King, khi Ant King khôi phục năng lực cử động, cột sáng đã cách nó rất gần, căn bản không có khả năng tránh né.

Dưới bước ngoặt nguy hiểm, Ant King che đuôi ở trước mặt.

Công kích của Trần bị đuôi ngăn cản, nhưng viên đạn đến cùng lúc không có bất cứ thứ gì ngăn cản, bắn thẳng về phía thiên linh cái của Ant King.

Tô Hiểu bắn tổng cộng ba phát, ngoại trừ phát thứ hai không thể khóa chặt Ant King đang di chuyển với tốc độ cao ra, hai phát còn lại đều bạo đầu.

Từ mũ giáp trên đầu mái vòm của Ant King có thể nhìn ra, đầu tên này rất cứng, nhưng hiệu quả “cười gằn” khảm trên Tịch Diệt Công Tước, tăng đủ 25% lực sát thương bạo đầu, đầu sắt tới mấy cũng phải gõ nát.

Pằng!

Một đám lửa nổ tung, đây là hiệu quả do đạn nguyên tố (hỏa) tạo thành. Còn công kích của Trần, vì ánh lửa quá chói mắt, dư âm của Hủy Diệt Chỉ bị che lấp hoàn toàn. Chiêu này vốn thanh thế kinh người khi nuôi lực, sau khi trúng mục tiêu thì lặng yên không tiếng động, vừa vặn ngược lại với phương thức công kích của Tịch Diệt Công Tước.

Mặt đất bị Ant King đập ra hố to, hỏa diễm thiêu đốt trong hầm, ngọn lửa màu da cam có bám vào đặc tính thiêu đốt.

“Khụ… Khụ… Khụ…”

Tiếng ho khan đứt quãng truyền từ trong ngọn lửa ra.

Lạch cạch, lạch cạch, một bóng người hỏa diễm đầy người đi ra khỏi ngọn lửa hừng hực, để lại chuỗi vết chân lửa trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận