Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1031: Lão ca Danzo ám ảnh trong lòng

Chỗ giao giới Thiết Quốc và Hỏa Quốc.

Khí trời Thiết Quốc lạnh giá, nhưng Hỏa Quốc là bốn mùa như xuân, chỉ có điều cách hơn 100km, Tô Hiểu lập tức từ một cánh đồng tuyết đi tới một vùng thảo nguyên.

Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, mấy con chim sẻ bay qua bầu trời, sáng sớm không khí thảo nguyên tươi mát, nước sương làm ướt nhẹp ống quần Tô Hiểu.

Bên trong đống lửa, từng mùi thịt bay ra, mấy tảng thịt hươu đang được nướng trên lửa, mặt ngoài đã khô vàng, mỡ từ trong thịt hươu chảy ra nhỏ xuống lửa xì xì vang vọng, đây là món ăn dân dã Bố Bố chộp tới.

“Ừng ực.”

Tiếng nuốt nước bọt truyền đến.

“Đừng nhúc nhích.”

Tô Hiểu liếc nhìn A Mỗ đang ngồi khoanh chân, A Mỗ lập tức giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm ngồi thẳng tắp.

Lúc này trong tay Tô Hiểu là một gậy kim loại, gõ lên xương cốt lộ ra của Bố Bố, thông qua biến hóa rất nhỏ của âm thanh, phán đoán xem những xương cốt này có tổn hại hay không.

Rất nhanh, Tô Hiểu lấy cưa cắt chém Plasma ra, bắt đầu cắt những xương cốt bị khét trên người A Mỗ.

Vù…

Vụn xương cháy khét màu đen tung tóe, A Mỗ nhếch miệng đầy răng phẳng, đau đến mức trợn tròn mắt. Là sinh vật chiến đấu, nó có thần kinh cảm nhận đau rất dày, điều này khiến khi nó chiến đấu biết rõ vị trí nào bị hao tổn, do đó dùng thủ đoạn ứng phó. Trong chiến đấu cảm nhận đau là năng lực rất quan trọng, không cảm nhận được đau sẽ không tăng sức chiến đấu, trái lại yếu bớt sức chiến đấu.

Khoảng 10 phút sau, những xương cốt lộ ra trên người A Mỗ đã loang lổ, Tô Hiểu lại lấy một ống chích kim loại, tiêm vật chất hoạt tính tái sinh cực cao vào trong cơ thể A Mỗ.

Xương ngụy sinh của A Mỗ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tái sinh, sau khi xương ngụy sinh của A Mỗ hoàn toàn khôi phục, Tô Hiểu lại bắt đầu cẩn thận kiểm tra.

Xác định xương của A Mỗ đã hoàn toàn khôi phục, Tô Hiểu lấy một ống chích kim loại ra, bên trong ống chích tràn ngập chất lỏng màu đỏ sẫm.

Không thể nghi ngờ, thủ đoạn chữa trị của Tô Hiểu rất thô bạo, “mãnh ngưu sắt thép” A Mỗ đã bắt đầu run lẩy bẩy.

Bố Bố ở một bên nhìn tóc gáy dựng đứng, nò khò khè một tiếng nuốt nước bọt, nghĩ thầm trong lòng: “May mà bản gâu không phải sinh vật luyện kim.”

Tô Hiểu tiêm tổng cộng cho A Mỗ ba loại dược tề luyện kim, sau khi tiêm vào ba loại dược tề, A Mỗ trợn trắng mắt, bắt đầu nằm trên đất co giật.

Bố Bố đánh giá A Mỗ, vừa nhìn về phía Tô Hiểu, dường như đang hỏi: “Chủ nhân, A Mỗ sẽ không ngoẻo đấy chứ, ta cảm thấy nó sẽ chết bất cứ lúc nào.”

“Không có vấn đề gì, lần đầu chữa trị có phản ứng như thế là bình thường, sau này sẽ tốt hơn.”

Nghe lời này của Tô Hiểu, A Mỗ “đang nằm ngay đơ” nhìn về phía Tô Hiểu, hiện giờ nó không thể nói chuyện, nhưng mà đôi mắt trâu như đang nói: “Thật sao, lần sau sẽ không đau như thế nữa?”

Trong đôi mắt tội nghiệp của A Mỗ tràn ngập chờ mong.

“Cảm giác đau sẽ không suy yếu, mấy lần như vậy ngươi sẽ quen thôi.”

Tô Hiểu ngồi trước đống lửa, bắt đầu lật thịt hươu nướng, thỉnh thoảng dùng dao găm cắt thịt hươu một cái.

Dường như Bố Bố đã sớm nghĩ tới Tô Hiểu sẽ nói như vậy, gương mặt chó cười có chút bất lương.

A Mỗ tuyệt vọng nhắm mắt lại, cơ thể thỉnh thoảng co giật. Khoảng nửa tiếng sau, A Mỗ kêu một tiếng ngồi dậy, lúc này vết thương của nó đã khỏi hẳn, bên ngoài cơ thể lúc trước còn đầy bỏng đã sinh ra bộ lông màu nâu nhạt.

“Ò…”

A Mỗ ngửa đầu gầm rú, rất có phong độ của Bố Bố đứng trên đỉnh núi làm sói tru.

Đây tuyệt đối là học Bố Bố, ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn, chỉ cần Bố Bố thấy được đỉnh núi hoặc đống tuyết cao, nó sẽ chạy lên kéo dài cổ sói tru một tiếng, lâu dần A Mỗ cũng học được.

“Đừng kêu nữa, ăn cơm.”

A Mỗ gầm rú không giống Bố Bố, Bố Bố kêu tràn ngập văn nghệ, A Mỗ là trực tiếp vươn cổ gào thét, đinh tai nhức óc.

Nghe thấy từ khóa ăn cơm, A Mỗ chạy nhanh tới trước đống lửa. Khi A Mỗ xông lên trước, Tô Hiểu và Bố Bố không hẹn mà cùng kéo một mảng thịt hươu.

Khoảng 23 giây sau, hơn 120 cân thịt hươu biến mất, chỉ còn đống xương trên đất, cùng với hai mảng thịt hươu trong tay Tô Hiểu và Bố Bố.

Bố Bố nhìn đống xương trước người A Mỗ, nó có chút tự ti không bằng. A Mỗ gặm còn sạch hơn chó, đồng thời Bố Bố nghĩ, A Mỗ không phải “động vật loại trâu” sao? Nên ăn cỏ mới đúng, khát uống nước sương.

Tô Hiểu và Bố Bố ung dung thong thả ăn thịt hươu, A Mỗ vừa ăn hơn 120 cân thịt hươu nuốt nước bọt, thỉnh thoảng kéo cỏ xanh bên cạnh cho vào miệng nhai. A Mỗ có tính ăn tạp, chân giường đều ăn huống chi là cỏ.

Sau khi tu sửa một lát, Tô Hiểu dẫn theo Bố Bố và A Mỗ xuất phát tới Hỏa Quốc.



Khoảng 2 tiếng sau, trong tay Tô Hiểu là một tấm bản đồ, ánh mắt vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh.

“Sẽ không đi nhầm đúng không, dựa theo tình báo của Bạch Zetsu, địa điểm bọn họ mai phục hẳn là ngay gần đây.”

Khi Tô Hiểu đang nghi ngờ, phía xa truyền tới tiếng nổ vang.

“Xem ra không đi nhầm.”

Tô Hiểu bước nhanh tới chỗ phát ra âm thanh, rất nhanh hắn đến gần một dòng sông, phóng tầm mắt nhìn về trước, nơi đó có một cầu đá rất rộng.

Một bóng mờ màu tím đứng trên cầu đá, hư ảnh này cầm cung nỏ trong tay, đang nhắm chuẩn mục tiêu nào đó.

Trên đầu cầu của cầu đá có một cửa hiên cao chót vót, phía trên cửa hiên là một đao điêu khắc bằng đá cắm bên trong bao. Đao điêu khắc bằng đá này rộng ba mét, dài mười mét, trên cửa hiên phía dưới viết một chữ to chưa đính hôn.

Lúc này Uchiha Obito đang ngồi trên đao điêu khắc đá, từ trên cao nhìn xuống quan sát chiến đấu phía dưới.

Tô Hiểu chậm rãi đi tới chỗ Obito, thả người nhảy một cái, nhảy lên đao điêu khắc đá cao hơn 10 mét, Bố Bố và A Mỗ theo sát phía sau.

“Hả?”

Obito ngồi trên đao điêu khắc đá nghiêng đầu nhìn.

“Bên ngươi kết thúc rồi à?”

“Đã kết thúc.”

Tô Hiểu ngáp một cái, lúc trước liên tục chiến đấu khiến hắn hơi mệt.

“Thuận lợi vượt qua tưởng tượng, lúc trước lựa chọn hợp tác với ngươi, bây giờ nhìn lại là quyết định sáng suốt.”

Xem ra tâm trạng của Obito không tệ lắm, lúc này Tô Hiểu đuổi tới, cơ bản đại biểu Tô Hiểu đã giải quyết Terumi Mei.

“ Ân oán cá nhân mà thôi, tiểu tử phía dưới bồi dưỡng thế nào?”

Tô Hiểu ngồi ở rìa đao đá, một chân buông xuống, nhìn hai người chiến đấu ở phía dưới.

“Tiến triển không tệ, Susano của hắn đã sắp đạt tới giai đoạn cuối cùng, không hổ là em trai của Itachi. Nhưng mà nhãn lực của hắn tiêu hao nghiêm trọng, không lâu sau sẽ mất đi thị lực, người trẻ tuổi không biết hạn chế.”

Dường như Obito rất hài lòng đối với trưởng thành của người nào đó.

Tô Hiểu nhìn cầu đá phía dưới, vị trí chỗ giữa cầu đá, có hai người đang chiến đấu, là Uchiha Sasuke và Danzo.

Lúc này Uchiha Sasuke đang mở ra Susano, Susano của hắn ta đã đạt tới hình thái thứ hai, không còn chỉ có một bộ xương cốt, còn xuất hiện “huyết nhục”. Trong tay của Susano còn thêm một cây cung, có công kích năng lực viễn trình.

Còn Danzo đối thủ của Sasuke, lão ta dựa vào một tay chiến đấu, là cánh tay phải của lão ta. Phía trên cánh tay phải của lão ta hầu như do tế bào Hashirama tạo thành, còn khảm nhiều Sharigan, lít nha lít nhít một mảng, đôi mắt di chuyển nhìn vô cùng buồn nôn.

Sasuke đã chiến đấu với Danzo một thời gian, trong hốc mắt hắn ta chảy ra máu tươi, khóe miệng cũng có máu nhỏ xuống.

Sasuke nghiêng đầu nhìn Tô Hiểu đuổi tới, hiện giờ Tô Hiểu thuộc quân đội bạn, tuy rất nguy hiểm, nhưng Sasuke không có áp lực gì.

Lão ca Danzo thì khác, lúc này trong lòng lão ca Danzo có chút suy sụp. Sasuno của Sasuke và “Uchiha Madara” quan sát từ xa đã tạo thành áp lực lớn đối với lão ta, lão ta vừa phải đối phó Sasuke, cũng phải thường xuyên phòng bị Uchiha Madara ở phía xa, dù sao đối phương có năng lực không gian.

Ý nghĩ của lão ca Danzo là, trước tiên dựa vào cánh tay phải đối phó Sasuke, có thể giết chết là tốt nhất, không giết được thì đoạt đôi mắt kia, đó là một đôi Sharigan có thể sử dụng Susano. Đối với Sharigan đẳng cấp cao như vậy, Danzo mơ ước đã lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận