Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 304: Không Thù Không Oán, Chỉ Vì Ngứa Tay

Giữa trời nắng hừng hực, gió biển thổi vị tanh mặn tới, gợi lên xấu xa của Tô Hiểu.

Năng lượng Thanh Cương Ảnh dâng trào trên Trảm Long Thiểm, bắp thịt toàn thân Tô Hiểu chậm rãi căng cứng, chân đạp xuống đất tạo ra hố nông.

Tô Hiểu nắm chặt chuôi đao Trảm Long Thiểm, giống như liệp báo đang nuôi lực.

- Hôm nay ta tới… Không phải vì báo thù.

Cao bồi mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, Tô Hiểu không nói tiếp.

- Gặp được cường giả khó tránh khỏi ngứa tay, âm thanh viên đạn bắn lên cơ thể ngươi nhất định rất êm tai.

Cao bồi cử động tay phải, nắm chặt tay, buông ra, lặp đi lặp lại động tác này.

Tô Hiểu giẫm chân lên đất xông về trước, bùn đất văng tung tóe, hắn bắt đầu bay thấp dưới tầng, nhiều nhất là 2 giây hắn sẽ tới gần người cao bồi.

Tay phải của cao bồi dừng một lát, bỗng nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh tới gần vỏ súng.

Pằng!

Xuất hiện cùng tàn ảnh chính là tiếng súng vang, ba viên đạn tạo thành hình chữ phẩm ( 品 ) bắn về phía Tô Hiểu.

Không sai, chính là ba viên, một tiếng súng bắn ra ba viên đạn, khẩu súng lục kia không phải liên phát, liên phát không nhanh như vậy, do tốc độ nổ súng của cao bồi quá nhanh, ba tiếng súng nối thành một tiếng.

Cao bồi không chỉ tốc độ nổ súng nhanh, rút súng còn nhanh hơn, từ lúc rút súng đến bắn súng nhiều nhất là 0.3 giây, thậm chí còn ngắn hơn.

Xì xì, xì xì, cách cách!

Hai viên đạn trước bắn trúng cơ thể Tô Hiểu, viên đạn cuối cùng được tấm chắn “che chở” ngăn cản, lúc Tô Hiểu nghe thấy tiếng súng đã mở tấm chắn, nhưng viên đạn bắn ra quá nhanh, hoàn toàn không kịp mở khiên.

Một tay Tô Hiểu chạm đất, sau khi hắn lảo đảo vài bước đã ổn định cơ thể, nhắc nhở cảnh cáo của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả chịu 23 điểm thương tổn chân thực, vì kháng tính không thông qua phán định, thương tổn chân thực tăng gấp đôi.]

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả chịu 24 điểm thương tổn chân thực, vì kháng tính không thông qua phán định, thương tổn chân thực tăng gấp đôi.]

Máu tươi chảy từ bụng ra, cảm giác thiêu đốt truyền từ bụng đến.

Tô Hiểu đặt Trảm Long Thiểm ngang trước người, hắn dùng ngón tay đâm vào trong vết thương, kéo viên đạn kẹt trong vết thương ra, là một viên đạn bạc.

Khói xanh bay từ viên đạn lên, loại đạn này có “độc tính”, sẽ khiến vết thương to hơn.

Tô Hiểu ném viên đạn cầm trong tay qua một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm cao bồi.

Một tay cao bồi nắm súng ngắn ổ quay, tay vung lên một cái, đạn của súng ngắn ổ quay được ném ra, chưa tới một giây đạn được nhồi đầy, vỏ đạn còn chưa rơi xuống đất.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, nếu là trước đây hắn trúng hai phát súng này đã không còn nửa cái mạng, nhưng hiện giờ điểm sự sống của hắn cao hơn main tank một ít, hai phát súng này chỉ là mưa bụi.

Bước tiến biến trầm ổn, Tô Hiểu không còn lấy phương thức xung phong tới gần cao bồi, trong lòng suy đoán phương thức chiến đấu của đối phương.

Vũ khí chính của cao bồi là súng lục, có một loại năng lực hoặc kỹ năng thương tổn chân thực đi kèm, sau khi viên đạn bắn trúng mục tiêu sẽ tiến hành phán định kháng tính, nếu kháng tính quá thấp chịu thương tổn gấp mấy lần, đại khái khoảng giữa hai lần đến mười lần.

Kết quả này là Tô Hiểu dựa vào thương thế và tấm chắn bị phá nát để phán đoán, năng lực “che chở” hình thành tấm chắn bị một súng bắn nát, bởi vì tấm chắn không có kháng tính, bị phán định thương tổn chân thực gấp mười lần.

Đồng tử của Tô Hiểu vẫn ở trạng thái co rút, hắn đã tăng thị lực và năng lực cảm nhận lên tới cực hạn, lần sau nam nhân súng lục này nổ súng, hắn nhất định có thể nắm được quỹ tích của viên đạn.

Tô Hiểu nâng đao chậm rãi tiến lên, hình như cao bồi súng lục này đang đợi gì đó, không lập tức nổ súng, mà chậm rãi lui về sau, nhưng hắn ta không dám lùi quá nhanh, xem ra cao bồi súng lục này cũng sợ Tô Hiểu đột nhiên xông lên trước.

Khoảng cách chậm rãi kéo gần, đại khái hơn mười giây, Tô Hiểu phát hiện tay nắm súng của cao bồi kia nắm chặt.

Đến rồi!

Pằng!

Tiếng súng truyền đến, một viên đạn bay ra khỏi khẩu súng, viên đạn này hơi to, nhìn không giống viên đạn của súng lục.

Đạn bay trong không trung với tốc độ cao, tinh, khí, thần của Tô Hiểu đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, hắn nắm được quỹ tích của viên đạn thành công.

Bùm.

Tiếng nổ mạnh rất nhỏ truyền tới, sắc mặt Tô Hiểu thay đổi, phần đuôi của viên đạn bắn về phía hắn phát ra nổ mạnh, hình thành tăng tốc lần hai.

Mục tiêu của viên đạn là đầu Tô Hiểu, bị viên đạn này bắn trúng kết cục nhất định rất thảm.

Đã không kịp né tránh, hơn nữa Tô Hiểu không định trốn, hắn tin tưởng thanh đao trong tay, cũng tin tưởng đao thuật của mình.

Trường đao cắt qua không khí phát ra âm thanh nức nở, đạn phá vỡ từng tầng sóng bắn tới.

Keng!

Âm thanh kim loại va vào nhau vang lên, tay cầm đao của Tô Hiểu run lên, nhưng trên mặt hắn lộ ra tươi cười, viên đạn bị hắn đánh bay.

Nam tử súng lục sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Hiểu, có lẽ chuyện đạn bị người ta dùng đao đánh bay lần đầu tiên xuất hiện trên người hắn ta.

- Kenbunshoku Haki? Không thể, loại năng lực cấp cao kia không nên có ở giai đoạn này.

Nam tử súng lục kéo cò súng, ngón tay xuất hiện tàn ảnh.

Pằng, lại có một tiếng súng vang lên, tốc độ tay của người này nhanh tới mức khiến người ta giận sôi.

Lần này năm viên đạn xuất hiện, căn bản không tồn tại khả năng bị đánh bay.

Tô Hiểu có thể đánh bay một viên đạn, nhưng không có khả năng đánh bay liên tục năm viên.

Phát hiện tình huống này, Tô Hiểu nghiến răng xông lên, hắn không tránh đạn phóng đi.

Phốc.

Năm viên đạn như thiết côn xuyên qua sườn trái Tô Hiểu, không dây dưa lằng nhằng.

Không để ý đau nhức từ ngực truyền tới, Tô Hiểu bước vài bước tới trước người nam tử súng lục, cách hai mét, thích hợp xuất đao.

Trường đao chém qua, vết máu tung bay, vành nón của nam tử súng lục bị gọt sạch, bị chém với vành nón là bắp thịt trên vai.

Lực công kích khủng bố của Tô Hiểu khiến nam tử súng lục rất e sợ, lập tức nhảy ra sau.

Bị Tô Hiểu tới gần người không phải là chuyện nhỏ, muốn lùi về sau không trúng mấy đao là không thể.

Trảm Long Thiểm nhanh chóng vũ động, trong chớp mắt trước người Tô Hiểu xuất hiện lưới đao, vết thương tinh mịn xuất hiện trên người nam tử súng lục, quần áo của tên này như một tầng giáp bảo vệ, rất rắn chắc.

Nam tử súng lục hét thảm một tiếng, năng lượng Thanh Cương Ảnh lan tràn trong cơ thể hắn ta, đồng thời Tô Hiểu thả giới đoạn tuyến ra, chuẩn bị quấn lấy nam tử súng lục.

Một viên cầu được nam tử súng lục tung ra, sau khi Tô Hiểu thấy viên cầu này thì sợ hãi, lập tức nhắm mắt lùi về sau.

Bùm.

Cường quang xuất hiện, nam tử súng lục ném một viên đạn tia chớp rung động.

Trong tai Tô Hiểu vang vọng tiếng ong ong, mắt đau rát, nước mắt không bị khống chế chảy ra, cho dù như vậy hắn vẫn vung tay trái lên, muốn dùng giới đoạn tuyến bắt nam tử súng lục.

Nam tử súng lục lập tức lăn vài vòng trên đất, khi nửa ngồi đạn đã được nhồi đầy.

Nam tử súng lục không lập tức bắn Tô Hiểu, mà nhanh chóng lùi về sau, trong lòng quyết định chủ ý, quyết không thể để tên này tới gần người nữa.

Lúc này nam tử súng lục đang chửi thầm má nó, kẻ địch có khả năng chịu đòn, tốc độ rất nhanh, hơn nữa lực công kích rất khủng bố, quả thực là có thể đánh có thể chịu, chỉ thiếu mỗi sữa, có thể nói là rất vô sỉ.

Tuy lực công kích của nam tử súng lục rất khủng bố, nhưng cơ thể không cường tráng, sau khi Tô Hiểu tới gần người bị chém gần chết, hiện giờ mỗi khi lùi một bước đều lưu lại rất nhiều vết máu trên đất.

Cảm giác nóng bỏng trong mắt lui đi, ong ong trong tai cũng biến mất, Tô Hiểu liếc nhìn giá trị sinh mệnh, cảm thấy hài lòng.

Cất giới đoạn tuyến đi, Tô Hiểu chậm rãi tới gần nam tử súng lục lần nữa, hai người bắt đầu một lùi một tiến.

Tô Hiểu không thể lơ là, nếu bị nam tử súng lục bắn trúng tim hoặc đầu thì xong rồi, một súng nổ đầu đều có khả năng.

Nếu đầu bị bắn xuyên qua giá trị sinh mệnh nhiều cũng không có ý nghĩa, đó là vết thương trí mạng.

Nam tử súng lục cũng biết rõ điểm đó, súng trong tay nhắm về phía đầu Tô Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận