Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1027: Bố Bố, ngươi giống như đang chọc cười ta

Tô Hiểu dốc hết tốc lực tiến lên, hắn nhanh chóng rời khỏi khu vực rừng rậm.

Sau khi giết Hozuki Zangetsu xong, Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện mấy nhắc nhở. Lúc trước Tô Hiểu không có thời gian kiểm tra, bây giờ mới có thời gian kiểm tra những nhắc nhở này.

[Ngươi giết chết Hozuki Zangetsu.]

[Hozuki Zangetsu là nhân vật trong vở kịch đặc biệt của làng sương mù, nhận được 9.7% Thế Giới Chi Nguyên, hiện nhận được tổng cộng 27.7% Thế Giới Chi Nguyên.]

[Thiên phú “Phệ Linh Giả” của ngươi được phát động, tăng vĩnh viễn 30 điểm giá trị pháp lực, hiện có hạn mức tối đa giá trị pháp lực lớn nhất là 3616 điểm.]

[Đã nhận được rương báu (màu vàng).]



Thực lực của Hozuki Zangetsu tuyệt đối không kém Raikage, nhưng sau khi giết hắn ta, thu hoạch Thế Giới Chi Nguyên thấp hơn Raikage, chủ yếu là Hozuki Zangetsu không có danh tiếng gì.

Hozuki Zangetsu vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ trong đội ám sát của làng sương mù, nhẫn thôn khác đều biết có một người như vậy. Hơn nữa biết hắn ta thuộc bộ tộc Hozuki, nhưng không rõ tên họ cụ thể của hắn ta.

Đội ám sát của làng sương mù có tiếng tăm không nhỏ trong Nhẫn Giới, đây là tiếng tăm do Hozuki Zangetsu và Nhẫn Đao Thất Nhân Chúng đánh ra. Hozuki Zangetsu không để ý tới tiếng tăm của bản thân, niềm tin của hắn ta chỉ có một, Kage hạ lệnh, hắn ta chấp hành, chỉ đơn giản như vậy.

Ngay khi Tô Hiểu đi nhanh trên cánh đồng tuyết, bước chân của hắn đột nhiên dừng gấp, cũng dùng một tay che ngực, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

“Nội tạng chịu nhiệt độ quá cao.”

Hơi thở của Tô Hiểu hơi hỗn loạn, các vị trí cơ thể truyền tới cảm giác đâm nhói, phổi và cẳng chân đâm nhói rõ ràng nhất.

Phổi là bị Hozuki Zangetsu gây thương tích, tuy hai người chỉ chiến đấu 5 phút, nhưng Hozuki Zangetsu bùng nổ ra lực sát thương, đủ giết chết một tên cấp Kage. Nếu không phải năng lực sinh tồn của Tô Hiểu mạnh, lúc trước hắn đã chết dưới công kích của Joki Boi.

Còn cẳng chân, đây là khi cận chiến với Raikage gây thương tích. Một cước của Raikage thực sự quá mạnh, hơn nữa công kích của Raikage sẽ kèm theo thương tổn thuộc tính sét, thương thế khó khép lại.

Tuy thực lực của Tô Hiểu mạnh hơn trước nhiều, nhưng trong 2 tiếng ngắn ngủi, hắn liên tục chiến đấu với hai tên cấp Kage. Cho dù có dược tề khôi phục chống đỡ, nhưng cơ thể hắn cũng có cực hạn.

Tô Hiểu lấy một chai thủy tinh, đây là [bình thủy tinh vĩnh hằng], bên trong chứa nước suối của sông Vĩnh Hằng, dung lượng có thể dùng để uống 3 lần. Mỗi lần dùng để uống có thể khôi phục 450 điểm giá trị sinh mệnh, và 300 điểm giá trị pháp lực.

Kéo nắp bình thủy tinh ra, Tô Hiểu uống một ngụm nước suối. Nước suối Vĩnh Hằng vào miệng ngọt ngào, sau khi uống vào cơ thể, hơi thở sự sống nồng nặc thấm ruột thấm gan.

Nước suối mát mẻ vào bụng, cảm giác khô nóng trong cơ thể lùi đi.

“Phù…”

Tô Hiểu nửa ngồi nửa quỳ trên đất thở dốc mấy giây, đôi mắt mở ra, lại khôi phục sắc bén lần nữa.

“Không ổn.”

Tô Hiểu biết rõ trạng thái của bản thân, kế hoạch của hắn xuất hiện sai lệch. Dựa theo kế hoạch của hắn, hắn nên giao đấu với Terumi Mei trước mới đúng, sau khi chấm dứt ân oán với Terumi Mei, hắn sẽ có cơ hội điều chỉnh một lát.

Nhưng không như mong muốn, trong hộ vệ của Terumi Mei xuất hiện một tên mạnh hơn nàng.

Nếu như so sánh Hozuki Zangetsu và Terumi Mei, đương nhiên là Hozuki Zangetsu phiền phức hơn. Joki Boi của tên này có thể công kích nhiệt độ cao trong phạm vi 200 mét, công kích này không có sơ hở, hơn nữa nhiệt độ cao có thể không nhìn phần lớn năng lực phòng ngự.

Terumi Mei nhiều nhất là Dung Độn và Phí Độn mạnh, Dung Độn vừa vặn bị khiên phản kích của Tô Hiểu khắc chế, Phí Độn càng dễ xử lý. Chỉ cần không cho Terumi Mei cơ hội dùng dung nham hình thành mật thất là được, đến lúc đó uy lực của Phí Độn chỉ có thể thể hiện ra khi gần người. Với tốc độ phản ứng Trực Cảm của Tô Hiểu, Terumi Mai không làm gì được hắn.

Tô Hiểu thà đối chiến với hai Terumi Mei, cũng không muốn đánh với một Hozuki Zangetsu. Hozuki Zangetsu ngoại trừ bản thể không mạnh ra, năng lực của hắn ta hầu như khó giải.

Tô Hiểu đứng dậy, tiếp tục chạy tới chiến trường chỗ Bố Bố và A Mỗ. Với trạng thái của hắn hiện giờ, có thể thắng Terumi Mei thì không biết, nếu như thương thế của hắn lúc gần người Terumi Mei bộc phát ra thì nguy.

Cho dù như vậy, Tô Hiểu vẫn sẽ không lùi bước. Trạng thái của hắn hiện giờ thực sự không tốt, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn không có năng lực đánh với Terumi Mei một trận.

Khoảng mấy chục giây sau, Tô Hiểu chạy tới đỉnh núi bị tuyết trắng bao trùm.

Trên đỉnh núi lộ ra nham thạch màu đen, dung nham đen đỏ đã có chút nguội tùy ý có thể thấy được, nhiều lần có hơi nước bốc lên.

“Bố Bố?”

Xung quanh không có ai chiến đấu, từ dấu vết có thể nhìn ra, chiến đấu mới kết thúc không lâu?

Tô Hiểu vừa dứt lời, hắn lập tức nghe thấy phía dưới có tiếng đào tuyết.

Hoa tuyết tung tóe, một cái đầu chó phá tuyết mà ra, rất đường đột. Một lát sau, một đầu trâu cũng ra khỏi tuyết đọng, là A Mỗ. Lúc này đầu A Mỗ bị bỏng vô cùng nghiêm trọng, lộ ra mảng lớn xương cốt.

“Người phụ nữ Terumi Mei kia đâu?”

Tô Hiểu cảm thấy mọi chuyện không đúng, nếu Terumi Mei và Chojuro tính rút lui, vậy Bố Bố và A Mỗ không cần ẩn thân trong tuyết.

Bố Bố chui ra khỏi tuyết, rung bộ lông trên người. Lông phần đuôi của nó bị thiếu mất một mảng, còn có dấu vết cháy khét, xem ra Bố Bố cũng tới đấu.

Trên mặt chó của Bố Bố có chút bất đắc dĩ, bắt đầu dùng ánh mắt và tứ chi miêu tả mọi chuyện xảy ra cho Tô Hiểu.

Chỉ thấy hai cẩu trảo của Bố Bố tạo thành hình chữ thập giao nhau, miệng còn phát ra âm thanh kỳ lạ.

“Biu, biu, biu…”

Bố Bố giống như đang hình dung gì đó.

Tô Hiểu: “?”

Lần này ngay cả Tô Hiểu đều không hiểu ý biểu đạt của Bố Bố.

Dường như Bố Bố cũng biết mình biểu đạt hơi lạ, nó lấy máy tính bảng ra, bắt đầu gõ chữ, cũng quay máy tính bảng về phía Tô Hiểu.

“Terumi Mei được Ultraman cứu đi rồi?”

“Hả?”

Tô Hiểu ngây ngốc tại chỗ, tuyết tung bay, cuối cùng hắn cũng hiểu Bố Bố giơ hai trảo thành hình chữ thập, miệng “biu biu biu” là có ý gì.

Ý nghĩ đầu tiên của Tô Hiểu là đầu Bố Bố bị một đòn nghiêm trọng, xuất hiện ảo giác. Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, nếu là Khế Ước Giả mà nói, ngụy trang thành Ultraman cũng không có vấn đề gì.

Bố Bố gõ chữ miêu tả, Tô Hiểu biết đã xảy ra chuyện gì. Terumi Mei được một Khế Ước Giả đeo mặt nạ Ultraman đưa đi.

“Vượt phạm vi lần theo khí tức rồi sao?”

Tô Hiểu chuẩn bị để Bố Bố lần theo khí tức của Terumi Mei, Bố Bố lắc đầu, ra hiệu Terumi Mei đã cách phạm vi 5km.

Từ lúc Tô Hiểu nhận được tin nhắn của Bố Bố đến lúc chạy tới đây, mất 1 phút 06 giây. Hay là nói, người cứu Terumi Mei chỉ dùng 1 phút 06 giây vượt qua khoảng cách 5 km.

Nếu như là tốc độ bản thân, vậy thì đạt tới mỗi giây khoảng 77 mét, còn trong tình huống mang theo Terumi Mei và Chojuro.

Bản thể có tốc độ như vậy, còn có thể lấy tốc độ như vậy tiến lên 5km, như thế đối phương căn bản không cần trốn. Nhưng khi cứu Terumi Mei đối phương có đeo mặt nạ, đây rõ ràng là sợ bị Bố Bố thấy được tướng mạo, tránh sau này gặp phải trả thù.

Tốc độ cực nhanh, chỉ vì cứu người cũng không dám đả thương người, điều này khiến Tô Hiểu nghĩ tới một điểm, chính là đối phương sử dụng loại đạo cụ nào đó. Trong khoảng thời gian ngắn vượt quá 5km, không, hẳn là càng xa hơn.

Khế Ước Giả có động cơ làm như vậy, phải biết rằng Terumi Mei là Mizukage, những Khế Ước Giả thực lực không mạnh rất khát vọng tiếp xúc với nhân vật trong vở kịch mạnh mẽ như Terumi Mei, từ đó thu hoạch được chỗ tốt.

Cứu Terumi Mei không thể nghi ngờ là ân tình không nhỏ, chuyện này dễ dàng hình thành độ thiện cảm cá nhân với Terumi Mei, do đó mở hệ thống trận doanh bên làng sương mù, cửa hàng cống hiến… Đến lúc đó sẽ có nhiều thứ tốt.

“Để nàng chạy trốn mất.”

Tô Hiểu giậm chân một cái, tuyết đọng tung tóe.

“Khụ!”

Tô Hiểu phát ra tiếng khụ, khụ ra mấy giọt máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận