Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 697: Lão Cha Sứ

Đường trung tâm ở thành phố Fuyuki, giáo hội Kotomine.

Coong, coong, coong...

Bên trong gác chuông mái nhà giáo đường truyền ra tiếng chuông, điều này đại biểu đã 6 giờ sáng.

Người đi đường đi ngang qua giáo đường, bọn họ bắt đầu một ngày bận rộn.

Bên trong giáo hội Kotomine trang trí rất sa hoa, cả tòa giáo đường chiếm diện tích không nhỏ, bên trong xếp bàn ghế chỉnh tề, mỗi ngày đều có người quét tước đúng giờ.

Một nữ tu sĩ trẻ tuổi quỳ trước thập tự giá trong giáo đường, hai tay nắm chặt nhau, đang thành kính cầu nguyện.

- Hannah, mỗi ngày ngươi đều là người đầu tiên cầu nguyện, loại ý chí thành kính này, sẽ biến ngươi thành người khác với những người khác.

Giọng nói già nua nhưng trung khí mười phần truyền tới, một lão cha sứ tóc bạc trắng tới sau nữ tu sĩ này.

Nữ tu sĩ đang nhắm mắt cử động mí mắt, nàng không mở mắt ra, chỉ tiếp tục cầu nguyện.

Thấy cảnh này, lão cha sứ Kotomine Risei nở nụ cười ôn hòa, lão ta không ngắt cầu nguyện của nữ tu sĩ, hiện giờ người trẻ tuổi thành kính như vậy không nhiều, một lát sau, nữ tu sĩ Hannah mở mắt ra.

- Cha sứ Risei, xin lỗi, vừa nãy ta...

- Không cần nói xin lỗi, là ta quấy rầy tới ngươi mới đúng, mấy tháng tới không cần tới giáo đường cầu nguyện, cầu nguyện ở tu viện là được, chỉ cần tim ngươi đủ thành kính.

- Thế nhưng...

Nữ tu sĩ Hannah hơi hoang mang.

- Gần đây thành phố Fuyuki không yên ổn, phải chú ý an toàn của bản thân, ta không hi vọng tín đồ thành kính như ngươi xảy ra chuyện.

- Ừm, ta đã biết, cảm ơn cha sứ Risei.

Nữ tu sĩ Hannah đứng dậy, đi thẳng tới chỗ bừa bộn, nàng định quét tước giáo đường, tuy có người làm những chuyện này, nhưng nàng thích quét giáo đường không nhiễm một hạt bụi, những người kia luôn lười biếng.

Lão cha sứ Kotomine Risei ngồi trên ghế dài trong giáo đường, gần đây tâm tình của lão ta không tệ, lão ta giống như đã thấy được Chén Thánh đang vẫy tay với lão ta.

Ngay lúc lão cha sứ nâng kinh thánh trầm tư, tiếng bước chân truyền từ sau lưng lão ta tới, lúc đầu lão ta cho rằng là nữ tu sĩ Hannah, nhưng lão ta nhanh chóng phát hiện có gì đó không đúng.

Kotomine Risei nghiêng đầu nhìn, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió đen. Ánh mắt lão cha sứ lập tức nhìn về phía mu bàn tay của người đàn ông, đây gần như là động tác quen thuộc của lão ta gần đây.

Xác định mu bàn tay của người đàn ông không có thứ gì, còn không có tung tích của ma lực, lão cha sứ hít vào một hơi khí lạnh.

Đây là chỗ tốt của việc vẽ chú ấn, lúc cần thiết có thể xóa đi.

Kotomine Risei không nhìn Tô Hiểu nữa, lão ta cho rằng Tô Hiểu đến giáo đường cầu nguyện, mỗi ngày giáo đường Kotomine sẽ mở từ 6 giờ sáng tới 3 giờ chiều với bên ngoài.

Tô Hiểu liếc nhìn Kotomine Risei, ngồi trên ghế dài gần đối phương.

- Cha sứ.

Tô Hiểu mở miệng, Kotomine Risei hơi nghi ngờ một chút.

- Người trẻ tuổi, ngươi có chuyện gì không?

Kotomine Risei cười với Tô Hiểu, đây là hình tượng bên ngoài của lão ta, chính trực khiêm tốn.

- Cha sứ, ta muốn sám hối.

Tô Hiểu muốn lấy điếu thuốc ra theo bản năng, nhưng do dự một lát, không lấy thuốc ra.

- Sám hối sao?

Kotomine Risei đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới, do dự một lát mới gật đầu.

- Đi theo ta.

Kotomine Risei đi tới nhà gỗ nhỏ ở bên cạnh giáo đường, nhà gỗ nhỏ này không rộng, phía giữa có tấm ván gỗ ngăn cách, đây là phòng xưng tội, chuyên dùng để sám hối.

Tô Hiểu và Kotomine Risei lần lượt tiến vào phòng, giữa hai người có một tấm ván gỗ ngăn cách, để tiện lan truyền âm thanh, trên tấm ván gỗ ở giữa có rất nhiều lỗ.

Giọng Kotomine Risei nghe rất rõ, vươn tay đặt lên kinh thánh.

- Hài tử, sám hối đi! Thượng đế đang nghe...

Loại hình thức sám hối này Kotomine Risei từng chủ trì rất nhiều lần, có thể nói là rất thông thạo.

- Ha, ta từng giết người.

- Hả? Giết ai? Yên tâm, ta sẽ không nói ra.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng lão cha sứ đã âm thầm ghi nhớ bộ dạng của Tô Hiểu, chuẩn bị lát nữa báo cảnh sát.

Lão cha sứ không phải là ma thuật sư, tuy tinh thông Bát Cực Quyền, thể trạng to lớn, nhưng thực tế sức chiến đấu của lão ta không mạnh.

- Giết... Rất nhiều người, đã không nhớ rõ cụ thể.

- Con số đại khái là được.

Lão cha sứ thở dài, ở trong lòng lão ta, Tô Hiểu là một người trẻ tuổi thích tìm kiếm kích thích.

- Con số đại khái, khoảng... Mấy chục người đi.

Tô Hiểu dùng cách nói uyển chuyển, nhưng lão cha sứ lại thở dài lần nữa, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lão cha sứ có đạo đức nghề nghiệp, không gián đoạn buổi sám hối.

- Dùng phương thức gì?

- Đùng đao.

Lần này lão cha sứ bắt đầu bất đắc dĩ, đã không để ý mặt Tô Hiểu, bởi vì không cần thiết báo cảnh sát, cảnh sát sẽ không bắt một tên nói năng linh tinh, thậm chí còn có chứng vọng tưởng.

- Nói tiếp quá trình đi.

- Có thể.

Tô Hiểu châm lửa điếu thuốc, bắt đầu tự thuật “quá trình giết người” của hắn.

- Nói một cách tổng thể, giết người không khó như trong tưởng tượng, cũng không buồn nôn, chỉ cần khắc phục cảm giác có tội trên tâm lý, hoàn toàn không có bất cứ ảnh hưởng gì, ta ôm một niềm tin, phần lớn thời gian ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.

Nghe xong miêu tả của Tô Hiểu, sắc mặt Kotomine Risei bắt đầu không đúng, nếu đối phương không phải người có nghề nghiệp đặc biệt, vậy đối phương thực sự từng giết người.

Nhưng lão cha sứ không biết, đây mới chỉ là bắt đầu.

Trong vòng mười phút, sắc mặt lão cha sứ càng lúc càng không đúng, hai mươi phút sau, mặt lão cha sứ đã đầy mồ hôi lạnh.

Lão cha sứ thông qua lỗ nhỏ trên tấm ván gỗ nhìn bên cạnh, nếu lão ta đoán không sai, người bên cạnh rất nguy hiểm.

Đôi mắt lão cha sứ nhìn xuyên qua lỗ nhỏ, lão ta phát hiện có một đôi mắt đang nhìn lão ta, thấy cảnh này lão cha sứ suýt đứng bật dậy.

- Vừa rồi nói tới đâu rồi, đúng rồi, sau khi giết người có hối hận không, đáp án của ta là không hối hận, lúc cầm lấy đao, thì phải có quyết tâm tương ứng, biện pháp nhanh nhất giải quyết xung đột chính là khiến một bên câm miệng, từ xưa đã như vậy, nhưng mà cha sứ Risei, ta trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, có phải là ngươi nên trả lời ta một vấn đề không?

Tô Hiểu dùng ngón tay gãi gò má, hiệu quả của mặt nạ ngụy trang công nghệ cao hắn đang đeo không tệ, chỉ là hơi ngứa, giống như dán màng mặt lên.

Về phần lúc trước hắn sám hối với Kotomine Risei, đa số đều là nói linh tinh, nói thật với người có khả năng thành kẻ địch là hành động não tàn tới cực điểm, còn sám hối, là muốn tìm một chỗ nói chuyện riêng với Kotomine Risei.

- Vấn đề gì?

Lão cha sứ im lặng lấy di động ra, lão ta luôn có cảm giác, tuy thể thuật của lão ta không tệ, nhưng đối mặt với người đàn ông bên cạnh, lão ta sẽ bị miểu sát trong chớp mắt, đây là một loại trực giác, cho nên lão ta muốn liên lạc với Kotomine Kirei, cũng chính là con trai lão ta.

- Ryuudou Temple ở đâu, hay là nói, làm thế nào mới có thể đi vào Ryuudou Temple trong khoảng thời gian hiện giờ?

Nghe câu hỏi của Tô Hiểu, đồng tử của lão cha sứ co rút nhanh.

- Ngươi muốn tới đó làm gì, nếu muốn sám hối, ở đây là được, đi tới đó...

Thiện niệm của lão cha sứ xuất hiện, lão ta không muốn Tô Hiểu tới Ryuudou Temple, hiện giờ nơi đó là địa ngục, cho dù người trẻ tuổi từng giết người, có tội, cũng không cần phải tới đó nhận dằn vặt.

- Ta lại đến chỗ hòa thượng ở Ryuudou Temple sám hối một lát, có lẽ càng linh nghiệm hơn?

- ...

Lão cha sứ không lên tiếng, lão ta không biết phải nói gì.

- Cha sứ.

- Hả?

Lão cha sứ nhìn Tô Hiểu trong phòng riêng theo bản năng.

- Lúc ta sám hối ngươi lấy điện thoại ra, ta có thể cho rằng ngươi muốn báo cảnh sát đấy.

Bao cổ tay kim loại màu đỏ thắm xuất hiện trên tay trái Tô Hiểu, chỉ là lạc ấn của Luân Hồi đi kèm năng lực ẩn giấu trang bị, sau khi ẩn giấu năng lực của trang bị bị động có tác dụng, trang bị chủ động thì không thể sử dụng, còn vũ khí, sau khi ẩn giấu thì không thể dùng để tấn công.

Ngón tay của Tô Hiểu móc lên, điện thoại trong tay lão cha sứ bị cắt thành hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận