Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 824: Bố trí

Tầng bảy của “cung điện vương triều Hoàng Hôn”.

Trên vương tọa do hoàng kim chế tạo, ngày xưa vương giả ngồi ngay ngắn, tuy đã thành xương trắng, uy nghiêm vẫn còn.

Bố Bố vòng quanh vương tọa vài vòng, không phát hiện ra dị thường xong, con hàng này lớn gan hơn một chút.

Nhìn vương tọa do vàng ròng chế tạo, cái đuôi của Bố Bố lay động, giống như đang nghĩ tới ý đồ xấu, nó đi tới bên cạnh vương tọa, một cái chân sau vểnh lên.

Xuỵt…

Chất lỏng phun lên vương tọa, không sai, đứa thiếu não Bố Bố này đang trả thù bộ xương khô kia.

Ngay khi Bố Bố đang xả nước thoải mái, phía dưới vương tọa đột nhiên tuôn ra dòng điện lưu.

Xì xì xì…

Bố Bố co quắp một lát.

“Gào!”

Bố Bố kêu rên một tiếng, cong đuôi, khập khiễng chạy tới dưới tầng, hai chân kẹp chặt, bước tiến rất quái dị.

Tô Hiểu từ trên cung điện nhảy xuống, từ cửa sổ nhảy vào trong tầng bảy.

- Bố Bố?

Bởi vì năng lượng không biết áp chế, Tô Hiểu không rõ vị trí của Bố Bố.

Bố Bố ở chỗ cầu thang ngó xung quanh, lúc này chân sau của nó còn đang run rẩy.

- Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?

Nghe Tô Hiểu hỏi, ánh mắt Bố Bố nhìn trời, biểu cảm như “không biết gì”.

- Mùi lạ gì thế?

Tô Hiểu khịt mũi, mùi khai tràn ngập trong tầng bảy, Bố Bố ở chỗ cầu thang nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như muốn nói:

- Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Tô Hiểu đánh giá xung quanh, không phát hiện ra dị thường.

Bây giờ trong “cung điện vương triều Hoàng Hôn” chỉ có mình hắn, đám Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên khoảng trong vòng 10~20 tiếng mới tới, còn Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên, bọn họ sẽ chậm hơn một chút, hay là nói, đã sớm tới di tích cổ “Alterac”, bọn họ không thể tiến vào di tích cổ, đây chính là kết quả không cướp được Thế Giới Chi Hạch.

Tô Hiểu bắt đầu đi dạo trong “cung điện Hoàng Hôn”, hắn muốn nhớ kỹ địa hình nơi này.

Nếu hai bên khai chiến ở di tích cổ, chiến tranh chủ yếu là ở “cung điện Hoàng Hôn” và xung quanh khu thứ hai.

Cấu tạo bên trong “cung điện Hoàng Hôn” phức tạp, chứa mấy trăm Khế Ước Giả hỗn chiến ở trong không thành vấn đề, còn khu thứ hai, địa hình nơi đó càng phức tạp, lượng lượng nguyên liệu đá đổ nát và sụp đổ hình thành mê cung thiên nhiên.

Phía Luân Hồi Nhạc Viên là phe thủ vệ, phụ trách bảo vệ [Thế Giới Chi Hạch], phía Thiên Khải Nhạc Viên là phe tấn công, bọn họ là đến cướp [Thế Giới Chi Hạch].



Ba tiếng sau, Tô Hiểu mô phòng cấu tạo nội bộ “cung điện Hoàng Hôn” thành một bức sơ đồ.

Từ tầng một đến tầng ba “cung điện Hoàng Hôn” có nhiều gian phòng, mà giữa những gian phòng này có từng tấm cửa liên thông, mạo muội tiến vào những gian phòng này, có thể đi ra hay không là vấn đề lớn.

Tầng bốn tới tầng sáu phân bố lượng lớn hành lang và đường nối, càng phức tạp hơn tầng một đến tầng ba.

Nếu như Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên đánh vào “cung điện Hoàng Hôn”, nghĩ biện pháp ngăn cản đối phương tiến vào tầng bảy là được.

“Cung điện Hoàng Hôn” có hai lối có thể lên tầng bảy, một cái là thang đá uốn lượn mà lên, cái khác là mỗi tầng đều có một cầu thang lên trên.

Từ tình hình hiện giờ nhìn xem, Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên muốn lên tầng bảy rất đơn giản, cho dù là chỗ thang đá trung tâm cung điện Hoàng Hôn, hay là leo từ vách ngoài cung điện Hoàng Hôn, đều có thể đi vào tầng bảy, còn cầu thang của mỗi tầng, đây là phương pháp khó nhất, dù sao vị trí cầu thang của mỗi tầng cũng khác nhau.

Tô Hiểu mở địa đồ mô phỏng di tích cổ ra, phóng to vị trí trung tâm cung điện Hoàng Hôn.

- Chí cao chi điện, phòng ẩn náu, phòng khống chế cơ quan ở giữa?

Tô Hiểu chú ý tới một gian phòng không nổi bật trong tầng sáu, đó chính là phòng khống chế cơ quan, hắn dựa theo chỉ dẫn, nhanh chóng đi tới phòng khống chế cơ quan.

Không lâu sau, Tô Hiểu vòng tới vòng lui đến choáng váng, cuối cùng cũng tới phòng khống chế cơ quan.

Đi vào trong phòng khống chế cơ quan, nơi này khoảng mười mấy mét vuông, bên trong gian phòng có một bàn điều khiển kiểu cũ, phía trên có mấy chục cột kim loại, phía dưới mỗi một cột đều có văn tự cổ đại.

Dựa vào năng lực tạm thời tiếng thông dụng lv40, Tô Hiểu xem hiểu những văn tự này, phía trên lần lượt viết: Cơ quan phòng ngự, Thánh Điện chìm xuống, phong tỏa đường nối, tăng cầu, lít nha lít nhít mấy chục chức năng.

Tô Hiểu sờ cằm, hắn thử kéo “cơ quan phòng ngự” phía trên cột kim loại.

Răng rắc.

Cột kim loại kéo xuống, nhưng mà không xảy ra chuyện gì, tòa cung điện này quá cổ xưa, cơ quan có lực sát thương mạnh đã sớm bị năm tháng ăn mòn.

Vòng qua cột kim loại “Thánh Điện chìm xuống”, Tô Hiểu bắt đầu thử kích hoạt cơ quan có năng lực phòng ngự, sau khi hắn kéo xuống cột kim loại “phong tỏa đường nối”, cả cung điện chấn động.

Rầm rầm rầm.

Mặt đất đá bắt đầu run rẩy, Tô Hiểu lao ra khỏi phòng khống chế cơ quan, ngay khi hắn chuẩn bị tới tầng bảy kiểm tra tình hình, một mặt vách đá ngăn trước mặt hắn, hắn có thể chắc chắn, lúc trước không có vách đá này.

Tô Hiểu bắt đầu thăm dò biến hóa của cung điện Hoàng Hôn, trải qua gần một tiếng quan sát, trên mặt Tô Hiểu lộ vẻ vui mừng.

Kích hoạt cơ quan “phong tỏa đường nối” xong, thang đá uốn lượn mà lên chỗ cửa sổ và trung tâm cung điện Hoàng Hôn, đều bị từng tầng phiến đá niêm phong lại, bây giờ muốn từ tầng một lên tầng bảy, chỉ có một con đường, chính là mỗi tầng ở giữa đường nối.

Hiện giờ Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên muốn tới tầng bảy, chỉ có thể giết từng tầng, không còn đường tắt khác, trừ phi có người có thể xuyên qua vách tường.

Còn mạnh mẽ phá, đừng đùa, sử dụng Apollo cũng chưa chắc làm được, cho dù ở trong cung điện Hoàng Hôn làm nổ một đầu đạn hạt nhân, nhiều nhất chỉ nổ xuyên mấy vách tường, mạnh mẽ phá hầu như là không thể.

Tô Hiểu ở trong phòng khống chế cơ quan, hắn thử phá bàn điều khiển, nhưng mà bàn điều khiển rất khó phá hoại, hắn dốc toàn lực chém một đao, nhiều nhất chỉ chém bay ít đá vụn, ở đó có năng lượng không biết bảo vệ, muốn phá hoại nơi này độ khó rất cao.

Thực ra Tô Hiểu không phải hoàn toàn hết cách, nếu như khi đánh chém mở Thanh Cương Ảnh ra, không tốn nhiều thời gian, năng lượng không biết trong cung điện sẽ bị phệ diệt đi nhiều, Thanh Cương Ảnh là sát thủ của năng lượng.

Nhưng làm như vậy trăm hại mà không một lợi, phía Luân Hồi Nhạc Viên là trấn thủ một phương, nói cách khác, cung điện Hoàng Hôn càng kiên cố, sẽ càng có lợi đối với Luân Hồi Nhạc Viên, nếu như Tô Hiểu phệ diệt quá nhiều năng lượng không biết, mức độ kiên cố của cả cung điện sẽ giảm xuống.

Cho dù không có cách nào phá đài điều khiển, nhưng Tô Hiểu có những biện pháp khác, đầu tiên là hắn tìm được lượng lớn cát mịn ở bên ngoài cung điện, cũng xen lẫn thuốc thử loại luyện kim ở bên trong cát mịn, đổ đám cát mịn này vào khe hở trước sau cột kim loại.

Rót đủ vào trong bàn điều khiển nửa tấn cát mịn, Tô Hiểu lẳng lặng đợi nửa tiếng, thuốc thử luyện kim xen lẫn trong cát mịn chậm rãi sinh ra phản ứng với cát mịn.

Nửa tiếng trôi qua, đất cát vốn phân tán ngưng tụ với nhau, Tô Hiểu thử đẩy những cột kim loại kia.

Răng, rắc…

Tiếng ma sát tối nghĩa truyền tới, trên tay Tô Hiểu nổi gân xanh, nhưng những cột kim loại kia không nhúc nhích, giống như bị hàn chắc.

Làm xong những chuyện này, Tô Hiểu không nhàn rỗi, hắn lấy mấy dây thép, mấy cân thiết châu, ba viên bom luyện kim.

Hai mươi phút sau, Tô Hiểu chậm rãi rời khỏi phòng khống chế cơ quan, bên trong phòng khống chế cơ quan nhìn không có gì khác thường, nhưng thực tế sát khí trùng trùng, nếu như có người dám xông vào nơi này, không chết cũng phải để lại nửa cái mạng.

Làm xong những chuyện này, Tô Hiểu tìm một gian phòng lẳng lặng đợi, con hàng Bố Bố này an phận hơn nhiều, lúc trước còn đi dạo trong di tích cổ, hiện giờ chỉ nằm một bên ngủ, khiến Tô Hiểu nghi ngờ chính là, hai chân sau của đứa thiếu não Bố Bố này kẹp chặt, giống như mơ thấy ác mộng gì đó, trong yết hầu thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận