Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 147: Vạch Kế Hoạch

Khế Ước Giả người da đen bị giết khiến tất cả Khế Ước Giả đều khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm đều thay đổi.

Sau khi tình cảnh này lọt vào trong mắt Trần, pháp sư này lại thở phào nhẹ nhõm.

Thế cuộc khu ba đã đủ loạn, hắn ta và Huyết Mân Côi mỗi người một nhóm, không nói rõ được ai có ưu thế hơn.

Tô Hiểu biểu lộ ra chiến lực mạnh mẽ khiến Trần rất kiêng kị, lo lắng xuất hiện thế lực nhóm thứ ba xuất hiện.

Nhưng sau khi thấy tính cách “hung bạo” của Tô Hiểu, Trần hoàn toàn yên tâm rồi.

Người khổng lồ vẫn tiếp tục tấn công, sau khi Man Ngưu ở phía trước thấy được Abnormal đáng sợ thế nào, các Khế Ước Giả cận chiến khác đều khổ không thể tả.

Một khi Man Ngưu lùi về phía sau, bọn họ sẽ gặp xui xẻo.

Rầm.

Hai tên khổng lồ năm mét cùng chen lấn vào cửa động, hai tên người khổng lồ cùng chen qua cửa động thì hơi chen chúc, nhưng người khổng lồ không sợ đau, sau khi mài nát một mảng da lên trên vách tường đá thô ráp trong cửa động, hai tên khổng lồ năm mét xông về phía Man Ngưu.

Chuyện này dọa Man Ngưu sợ không nhẹ, lão ta nắm chặt tấm khiên lùi về sau liên tục, hai tên khổng lồ năm mét đã chui vào được bên trong.

- Man ngưu, ngươi đang làm gì…

Một tên Khế Ước Giả cận chiến mắt đều đỏ lên, hiện giờ Man Ngưu lùi lại sẽ khiến những Khế Ước Giả cận chiến rơi vào nguy hiểm.

Hai bàn tay khổng lồ chui vào trước nắm lấy hai tên Khế Ước Giả, một người trong đó nhanh chóng lùi về sau, tên còn lại lùi chậm hơn một chút, cả người bị người khổng lồ nắm trong tay.

Răng rắc…

Tiếng xương gãy giòn giã vang lên liên tục truyền đến, Khế Ước Giả kia không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, búa cán dài trong tay rơi xuống.

Người khổng lồ kia liếc nhìn Khế Ước Giả trong tay, tay ném Khế Ước Giả đi, giống như ném kẹo ném Khế Ước Giả vào trong miệng, sau đó là tiếng nhai nuốt khủng bố.

Tình cảnh này khiến da đầu rất nhiều Khế Ước Giả run lên, đây là lần đầu tiên chiến tuyến xuất hiện tử thương, còn bị nhai nuốt sống sờ sờ.

Ý niệm của đám Khế Ước Giả cận chiến bắt đầu dao động, sau khi nhìn thấy những Khế Ước Giả viễn trình an nhàn kia, trong lòng những người này càng thấy không công bằng.

Dựa vào cái gì những người kia ẩn nấp ở phía xa, bọn họ phải đánh trực diện với người khổng lồ?

Nhưng những người này đã quên, đường tự do mình chọn, bất luận là có hậu quả gì đều phải tự mình gánh chịu.

- Ngươi là người yếu nhất mà ta từng gặp.

Tô Hiểu đi qua người Man Ngưu, so với nữ vương hắn từng giao đấu, Man Ngưu còn không bằng một đống tường, mãi đến khi nữ vương chết trận đều không lùi một bước, có một loại khí phách nàng không chết đừng hòng làm đội hữu nàng bị thương, nữ vương đã làm được, trước khi nàng ngã xuống, đúng là Tô Hiểu không thể thương tổn được đội hữu của nàng.

- Ngươi…

Man Ngưu vừa định phản bác vài câu, nhưng sau khi thấy người nói là Tô Hiểu, cơ thể Man Ngưu run lên, nghiêng đầu không nói nữa.

Bởi vì chiến sự căng thẳng Tô Hiểu đành phải đứng ra, nếu đã bại lộ thực lực, vậy hắn chuẩn bị tranh khen thưởng thứ nhất nhiệm vụ công phòng.

Khen thưởng thứ nhất là năm viên kết tinh linh hồn (nhỏ), có năm viên kết tinh linh hồn (nhỏ) này đao thuật của Tô Hiểu sẽ tăng tới cấp mười.

Tô Hiểu chậm rãi đi tới trước cửa động, một đao chém đứt chân người khổng lồ, người khổng lồ ngã nhào về phía trước, sau khi né tránh cơ thể khổng lồ của người khổng lồ, Tô Hiểu chém một đao vào sau gáy tên đó.

Hiện giờ cửa động là địa hình tốt, cùng đối mặt với hai tên người khổng lồ, Tô Hiểu có thể ung dung đối phó.

Nhưng nếu số lượng người khổng lồ vượt qua mười con, Tô Hiểu sẽ phải cẩn thận hơn một chút, mười người khổng lồ có thể tạo thành bức tường người, vây quanh hắn ở bên trong, đến lúc đó hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp bỏ trốn.

Nếu như số lượng người khổng lồ hơn hai mươi, trong đó còn có Abnormal, có khả năng Tô Hiểu sẽ chết.

Đối phó với người khổng lồ hắn có thế yếu, vị trí sau gáy của người khổng lồ quá cao, trừ phi hắn có thể học được cách sử dụng “trang bị cơ động lập thể”.

Nhưng muốn học cách sử dụng “trang bị cơ động lập thể” cũng không đơn giản, hắn không có thời gian để học.

Sau khi Tô Hiểu ngăn cản cửa động, những Khế Ước Giả khác cũng thanh ký xong hai người khổng lồ cao năm mét.

Hiện giờ nhiệm vụ công phòng mới chính thức bắt đầu.

Tô Hiểu ngăn cản trước cửa động, Huyết Mân Côi ở gần Tô Hiểu, lúc Tô Hiểu nghỉ ngơi thì bổ sung vị trí, Trần ở phía xa phụ trách phát ra hỏa lực, Ân Đồ thì tăng trạng thái cho mọi người.

Đám Khế Ước Giả cận chiến liếc mắt nhìn nhau, hiện giờ chiến tuyến đã ổn định lại, bọn họ thành quần chúng ăn dưa.

Một tên Khế Ước Giả yên lặng lấy súng phẩm chất màu trắng ra, bắn mấy phát về phía người khổng lồ ở cửa động, những Khế Ước Giả cận chiến khác cũng học theo răm rắp.

Huyết Mân Côi nhìn bóng lưng Tô Hiểu chém giết người khổng lồ, biểu hiện hơi sầu lo.

Hiện giờ có cường giả, nhưng cường giả này có chút “không dễ nói chuyện”.

Sau khi phòng ngự chiến tuyến một tiếng, Tô Hiểu nhân cơ hội vừa chém giết một tên khổng lồ xong lùi về sau.

- Đến ngươi rồi.

Tô Hiểu nhìn về phía Huyết Mân Côi, Khế Ước Giả ở đây quá nhiều, sau khi hắn cảm thấy mệt thì lập tức nghỉ ngơi, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

- Được.

Huyết Mân Côi không do dự bổ sung, trường thương trong tay đâm tới, đâm nát chân một tên khổng lồ, sau khi người khổng lồ mười mấy mét ngã xuống, nàng bắt đầu công kích sau gáy người khổng lồ.

Có Tô Hiểu làm mẫu lúc trước, Huyết Mân Côi cũng sử dụng phương pháp khiến người khổng lồ ngã xuống đất, nhưng so với Tô Hiểu, tốc độ đánh giết người khổng lồ của nàng chậm hơn nhiều.

Tô Hiểu một đao chém chân, một đao chém gáy, thẳng thắn dứt khoát, lúc người khổng lồ hóa khí còn nghỉ ngơi một lát.

Ngồi trên một đống phế tích, Tô Hiểu lấy nước ra uống một hớp.

- Xem ra ta đoán không sai, quả nhiên người mạnh nhất khu ba là ngươi.

Ân Đồ đi tới, lúc này trên người tên này đầy vầng sáng, khiến cho người ta có cảm giác tràn đầy sức sống.

Thoải mái nhất trên chiến trường là Ân Đồ, hắn ta chỉ cần phóng thích tăng trạng thái là được.

Tuy nhìn như rất phong quang, nhưng không có sức chiến đấu gì.

- Ngươi không gia nhập một nhóm mạo hiểm nào khiến ta hơi bất ngờ, với năng lực tăng thêm của ngươi, không có một nhóm mạo hiểm nào sẽ từ chối ngươi.

Ân Đồ cười khổ.

- Nhóm mạo hiểm của ta… Không còn, không bao giờ có thể tiếp tục sóng vai chiến đấu với những huynh đệ kia nữa, ta sẽ không vào bất luận nhóm mạo hiểm nào, vĩnh viễn sẽ không.

- Vậy à?

Tô Hiểu không hỏi chuyện xưa của Ân Đồ, hắn không có hứng thú với chuyện riêng của người khác, đó là hành động khiến người ta chán ghét.

- Nói đi nói lại, làm sao mới chắn được cửa động này đây, ta kiểm tra tảng đá to lúc trước rồi, trừ phi thuộc tính sức mạnh đạt hơn 30 điểm, nếu không giơ lên cũng không đi được bao xa.

Ân Đồ nói rất có lý, không phải nhiệm vụ công phòng ngăn cản người khổng lồ là được, còn phải nghĩ biện pháp chặn cửa động.

Có tổng cộng ba cửa động, theo Tô Hiểu, nếu hắn được phân tới khu ba, vậy hẳn là chặn cửa động khu ba là có thể hoàn thành nhiệm vụ công phòng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ công phòng hắn mới có thể bám vào sợi dây thế giới người khổng lồ và chấp hành nhiệm vụ liệp sát, cho nên hoàn thành càng sớm càng tốt.

- Ân Đồ, ngươi không cần chiến đấu, cho nên ngươi có lượng lớn thời gian, như vậy…

Sau khi Tô Hiểu nhỏ giọng nói với Ân Đồ mấy câu, Ân Đồ khiếp sợ.

- Chuyện này…

Ân Đồ liếc nhìn Eren nhân vật chính của nguyên tác.

- Sự xuất hiện của chúng ta là phá nội dung nguyên tác, cho nên đừng mơ mộng kéo dài nội dung nguyên tác, Eren không biến thành người khổng lồ không ai có thể nhấc được tảng đá kia lên, ta không tin thuộc tính sức mạnh của hai đội trưởng khu khác có thể hơn 30 điểm, cho dù thật sự đạt tới, bọn họ sẽ đến giúp chúng ta sao?

- Chuyện này ta không ép ngươi, có nguyện ý hay không tự ngươi quyết định.

Sau khi Tô Hiểu nói mấy câu xong Ân Đồ im lặng.

- Khế Ước Giả khác sẽ có ý kiến mất.

- Người nào có ý kiến ta giết người đó.

- Thực lực mạnh chính là lẽ phải, một ván này ta theo, khi nào bắt đầu?

- Buổi tối đi, bây giờ có nhiều tai mắt, buổi tối người khổng lồ không thể hành động, hơn 80% những người này sẽ không ở lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận