Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 460: Thu Hồi Ý Nghĩ Lớn Mật Đó Đi

Hai con Baham nhỏ chen chúc trong khe đá, chen chúc lẫn nhau, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ô ô uy hiếp.

Tô Hiểu đang chuẩn bị rời đi dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía khe đá.

Hai Baham nhỏ che khe đá hoàn toàn, Tô Hiểu vươn tay ra nắm lấy hai con Baham nhỏ.

Bỗng nhiên bị kéo từ trong khe đá ra, hai con Baham nhỏ quay đầu lại cắn Tô Hiểu theo bản năng.



Một phút sau, hai con Baham nhỏ mặt sưng vù rúc vào nhau, có một con còn co giật đầy oan ức.

Không để ý tới hai con Baham nhỏ, Tô Hiểu bước nhanh tới trước khe đá, một mùi thơm lọt vào khoang mũi.

Nhìn chăm chú, bên trong khe đá có một vùng phiến đá bóng loáng, giống như thường được liếm láp, cho dù bóng loáng, lúc này còn có thể nhìn thấy nước bọt do Baham nhỏ để lại.

Mùi thơm ngát truyền từ khối đá này tới, chỉ là vật thể tỏa ra mùi thơm ngát đã bị hai con Baham nhỏ liếm láp.

Quan sát bốn phía một phen, đây chỉ là khe đá bình thường, không có gì đặc biệt.

“Tí tách.”

Một giọt chất lỏng màu vàng óng rơi từ trên phiến đá xuống, mùi thơm nồng nặc xuất hiện lần nữa.

Ngửi thấy mùi thơm mát này, Tô Hiểu có cảm giác hô hấp thông thuận, tinh thần phấn khởi hơn nhiều.

Cách đó không xa hai con Baham nhỏ nôn nóng đi dạo, giống như sắp bị cướp bảo vật gì đó.

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn, bên trong núi đá mọc ra một dây leo màu đỏ cỡ ngón tay, ở vị trí giữa dây leo, kết ra một quả to bằng nắm tay.

Trái cây này có hình bầu dục, toàn thân màu vàng, phía dưới trái cây có một khe hở, chất lỏng màu vàng óng nhỏ xuống lúc trước, chính là ở bên trong trái cây này chảy ra.

Tô Hiểu nuốt nước bọt, nhìn thấy trái cây này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ăn thứ này.

Hiện giờ không thể xác định hai con Baham trưởng thành sẽ trở về lúc nào, cho nên bây giờ chưa thể ăn.

Tuy không thể ăn, nhưng Tô Hiểu có thể đóng gói mang đi.

Giới đoạn tuyến bắn ra, trái cây màu vàng óng đã chín, hơi đụng vào sẽ rụng.

Đỡ lấy trái cây màu vàng óng, Tô Hiểu phát hiện trái cây này rất mềm, chỉ cần hơi dùng sức sẽ nắm nát mất.

Mang theo trái cây này bên người là không thể được, rất dễ bị đè bẹp, hắn cởi ba lô ra, không thể sử dụng không gian dự trữ, ba lô thành nơi để vật phẩm.

Lấy một hộp sắt thừa đựng bí dược luyện kim ra, Tô Hiểu đựng trái cây màu vàng óng vào hộp sắt, cũng đặt hộp sắt ở tầng trên cùng trong ba lô.

Đeo ba lô, Tô Hiểu phát hiện hai con Baham nhỏ ngăn cản trước mặt hắn, bộ dạng như đưa bảo bối cho ta.

Vẫn đạp mỗi đứa một cái, Tô Hiểu xông nhanh về phía vách núi.

Trong tiếng gào thét của hai con Baham nhỏ, Tô Hiểu nhảy xuống núi.

Phụt, keng!

Giới đoạn tuyến được thả ra dài nhất, Tô Hiểu treo trên không mấy trăm mét.

Cánh tay trái dùng sức, móc khóa giới đoạn tuyến văng ra, Tô Hiểu tiếp tục rơi xuống, sau khi rơi xuống một khoảng, hắn lập tức rút Trảm Long Thiểm ra, một đao đâm vào trong ngọn núi.

Cách một tiếng, bởi vì dùng lực mạnh, Trảm Long Thiểm đâm nát tầng đá kia, Tô Hiểu tiếp tục rơi xuống.

Bởi vì đỉnh núi quá cao, Tô Hiểu chỉ có thể dựa vào Trảm Long Thiểm và giới đoạn tuyến để rơi xuống.

Mười phút sau, Tô Hiểu nhảy từ trên một ngọn núi cao mấy trăm mét xuống.

Hai chân chạm đất, đầu gối hơi cong lại, cơ thể tự nhiên khom xuống, đá vụn trên mặt đất bị đạp ra hai cái hố nông.

Cuối cùng cũng an toàn, tuy không phải an toàn hoàn toàn, nhưng nói một cách tổng thể đã rời khỏi hoàn cảnh sẽ chết bất cứ lúc nào.

Khế Ước Giả biết được thân phận của hắn đã bị diệt khẩu, còn thuận tiện giải quyết nhóm mạo hiểm Bỉ Ngạn Hoa, cũng thuận lợi rời khỏi sào huyệt của Baham.

Dựa vào tình báo Tô Hiểu có được, bên trong thí luyện sinh tồn hẳn là không có kẻ thù của hắn, đại khái là không có, dù sao kẻ thù của hắn hơi nhiều, không phải hắn tìm người khác báo thù, mà người khác tới tìm hắn báo thù…

Có kẻ thù cũng là một chuyện rất thú vị, bởi vì mãi mãi không cô đơn.

Dựa vào tình hình hiện giờ nhìn xem, Tô Hiểu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn là được, đương nhiên, hắn không định chỉ hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn, bí mật của bộ lạc Asenman, lai lịch của Nguyên Sinh Chi Chủng, hắn đều muốn thăm dò.

Tô Hiểu mạnh không phải là không có nguyên nhân, hắn đang hoàn thành nhiệm vụ đồng thời thăm dò bí mật ở thế giới này, tuy rằng chuyện này nguy hiểm, nhưng có thể khiến hắn nhanh chóng mạnh hơn.

Hắn có cảm giác, chiến sĩ Huyết Đằng của bộ lạc Asenman có liên hệ với Nguyên Sinh Chi Chủng.

Lúc trước lão Baltic từng hỏi dò Tô Hiểu, sau khi giết chết đám em trai Paulie của lão ta, có phát hiện kết tinh linh hồn và một loại hạt giống màu đen hay không, loại đó có lẽ là Nguyên Sinh Chi Chủng.

Cho nên Tô Hiểu phải về bộ lạc Asenman, huống chi Bố Bố còn đang đợi ở gần bộ lạc.

Đi trên vùng đất trung tâm khu vực đất đỏ, Tô Hiểu rất bình tĩnh, vốn không lo lắng gặp phải dã thú.

Có thể gặp phải mới lạ, ngoại trừ sinh vật cường đại đến mức đáng sợ như Baham ra, hơn 99% dã thú ở khu vực trung tâm đều đi cướp Nguyên Sinh Chi Chủng.

Tô Hiểu lấy một chiếc la bàn thô ráp ra, đây không phải la bàn chỉ về phía cầu đá chỗ vách núi, mà là la bàn của bộ lạc Asenman, do lão Baltic cung cấp miễn phí.

Tiến lên ở khu trung tâm hơn một tiếng, quả thực Tô Hiểu không gặp bất luận mãnh thú nào, không cần nói tới mãnh thú, ngay cả côn trùng cũng không thấy.

Dựa theo phương hướng của la bàn, Tô Hiểu bắt đầu tới gần bộ lạc Asenman.

“Ào ào ào.”

Tiếng dòng nước truyền đến từ phía trước, không khí xung quanh xuất hiện ẩm ướt, sau khi nước sông và bùn đất xen lần sản sinh ra mùi tươi mát.

Một dòng sông chảy xiết xuất hiện, Tô Hiểu nâng một vốc nước lên quan sát, một lát sau trên mặt hắn xuất hiện nụ cười.

Lấy một ống hút to bằng ngón cái ra, ống hút trên nhỏ dưới thô, cắm một mặt vào trong nước, Tô Hiểu bắt đầu hút nước.

Nước sạch hút vào trong miệng, hắn uống mười mấy ngụm, cảm giác khát nước mới biến mất.

Đương nhiên là Tô Hiểu sẽ không uống nước sông tùy tiện, uống linh tinh ở khu vực đất đỏ là tự tìm đường chết, sở dĩ hắn dám uống nước sông này, là vì con sông này là nước uống tương đối an toàn ở khu vực đất đỏ.

Huống chi hắn không uống thẳng nước sông, ống hút hắn vừa lấy ra có tên là “ống nước tinh khiết ngoài trời”, bên trong ống hút nước sẽ trải qua tầng tầng lớp lớp lọc, bên trong ống hút có rất nhiều sợi mô, than hoạt tính, hai tầng lưới, loại ống hút này được lưu thông rộng rãi ở khu vực thiếu nước.

Tô Hiểu đã uống no nước nằm trên đất, thở phào một hơi, cảm giác được sống sót xuất hiện.

“Ha ha ha.”

Tô Hiểu nằm trên đất cười to, lúc trước ở trong cơ thể Man Giác Thú bị Baham bắt đi, hắn đã chuẩn bị tốt sẽ mất mạng.

Nằm trên đất Tô Hiểu lấy mấy viên bom luyện kim trong túi ra, đây là hắn chuẩn bị cho Baham, bây giờ xem ra không có tác dụng.

Nằm một lát, Tô Hiểu đứng dậy, nếu không chết, vậy thì phải tiếp tục hoàn thành thí luyện sinh tồn, trở nên mạnh hơn, chỉ trở nên mạnh hơn mới không xuất hiện tình huống như vậy, nếu như đủ mạnh, hai con Baham kia đã là bữa tối của hắn.

Ánh mắt hắn nhìn sào huyệt của Baham ở phía xa, một loại ý nghĩa lớn mật xuất hiện, nếu như giết hai con Baham thành niên kia sẽ nhận được thưởng gì?

Thu hồi ý nghĩ lớn mật, Tô Hiểu bước nhanh về phía bộ lạc Asenman.

Tuy cảm nhận bị Baham mang đi không lâu, nhưng thực tế không phải như vậy, hắn cách bộ lạc Asenman rất xa.

Sau khi tiến lên mười ba tiếng, sắc trời đã tối đen hoàn toàn, đây là buổi tối ngày thứ ba, ngày mai là ngày thứ tư của thí luyện sinh tồn.

Tô Hiểu tìm một sườn núi khuất gió nghỉ ngơi, hắn đã rời khỏi khu vực trung tâm.

[Còn lại 171 tiếng sinh tồn, số lượng Khế Ước Giả còn sống là 402 người.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận