Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 451: Chiến Sĩ Huyết Đằng

Nếu như đi cùng với lão Baltic, như vậy tính chất sẽ khác đi, Tô Hiểu đi một mình, lão Baltic kia có thể là lợi dụng Tô Hiểu, nhưng hai người đi thì khác.

Tạm thời Tô Hiểu từ bỏ ý định cướp đoạt la bàn trắng trợn, không nói tới vì đề nghị của lão Baltic, mà lão Baltic vẫn cho hắn cảm giác không đúng lắm.

Hơi thở của đối phương rất đặc biệt, có lúc là một, nhưng đột nhiên có lúc biến thành hai, giống như trong cơ thể ký gửi vật gì đó.

- Ba ngày sau… Có thể.

Nếu tạm thời không thể rời khỏi khu vực đất đỏ, Tô Hiểu thẳng thắn thăm dò khu vực đất đỏ một phen.

Vẻ mặt lão Baltic vui mừng, đứng dậy đi ra nhà đá, không dặn Tô Hiểu không được nói chuyện này với người ngoài, Tô Hiểu vốn không hiểu ngôn ngữ của tộc Asenman.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng, tiến đến bên cạnh Tô Hiểu, ánh mắt như đang nói: “Chủ nhân, ta ngửi được mùi âm mưu.”

- Ngươi đều nhìn ra được, sao ta có thể không thấy.

Vỗ đầu Bố Bố, Tô Hiểu xâu chuỗi manh mối trong đầu.

Chiến sĩ Huyết Đằng, đồ đằng, dây leo, kết tinh linh hồn, hạt giống màu đen, lão Baltic, Paulie thổ dân thổi tiễn, thù hận giữa anh em, bộ lạc cỡ lớn.

Tô Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

- Rốt cuộc nơi này ẩn giấu chuyện gì?

Tô Hiểu có cảm giác như đang ở trong cõi u minh, nếu như biết được bí mật ở nơi này, hắn sẽ nhận được lượng lớn Thế Giới Chi Nguyên.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tô Hiểu càng không vội rời khỏi khu vực đất đỏ, trước năm ngày cuối sẽ rời khỏi khu vực đất đỏ là được rồi, vẫn có đủ thời gian thăm dò.

Nhưng có một chuyện, phải nhanh lấy được la bàn kia.

Một buổi chiều, Tô Hiểu đều đi dạo ở trong “bộ lạc Asenman”, lão Baltic không ngăn cản, thậm chí không phái thuộc hạ theo dõi Tô Hiểu.

Diện tích bộ lạc không nhỏ, nơi này sinh sống bốn trăm ngàn người trở lên, trong đó trẻ nhỏ chiếm đa số, thổ dân nữ có mấy vạn, thổ dân nam thì càng ít ỏi, thổ dân nam bình thường là mất tay mất chân mới ở lại trong bộ lạc.

Tuy những thổ dân tàn tật này không cần đi chiến đấu, nhưng mặt bọn họ vàng như nghệ, hốc mắt hãm sâu, nhìn như bọn họ vì kéo dài chủng tộc mà làm cống hiến to lớn.

Đi dạo một lát trong gian nhà đá thấp bé, Tô Hiểu nhìn về phía ngọn núi lớn sau bộ lạc.

Ngọn núi này ở phía sau bộ lạc Asenman, ngọn núi dựa vào một vách núi đá chót vót, muốn tiến vào bộ lạc Asenman từ phía sau là không thể.

Đỉnh núi và bộ lạc Asenman liên kết chặt chẽ, hay là nói, bộ lạc Asenman dựa sát vào ngọn núi mà thành.

Tô Hiểu đi tới gần chân núi, chân núi bị một loạt đá che kín, muốn đi vào vị trí gần núi, chỉ có thể đi vào từ lối chính diện.

Lối vào chính diện có mấy chục thổ dân da đỏ thủ vệ, biểu cảm của những thổ dân da đỏ này cứng ngắc, có côn trùng rơi lên mặt bọn họ cũng không để ý.

Muốn tới gần phía sau núi là không có khả năng lắm, nhưng Tô Hiểu có phương hướng đại thể, bí mật hẳn là ở chỗ đó.

Đi dạo một buổi chiều, sinh tồn ngày hôm nay rất thoải mái, dù sao bộ lạc Asenman cũng là bá chủ một vùng trong khu vực đất đỏ, không có dã thú tới gần nơi này.

7 giờ tối đó, lão Baltic mời Tô Hiểu đến trước nhà đá của lão ta.

Trước nhà đá có một đống lửa trại, nam nữ già trẻ đều vây quanh đống lửa, trong những người này có vợ, con trai, con dâu, cháu dâu của lão Baltic.

Tuy bộ lạc Asenman có xưng hô khác, nhưng tính chất tương tự.

Lão Baltic có bảy mươi hai con trai trong đó sáu mươi người đã chết trận, mười người còn lại thì đang ở chiến trường, hai người khác bị tàn tật, có lúc lão Baltic không ở bộ lạc, sẽ do hai đứa con trai của lão ta quản lý.

Bên cạnh đống lửa có mấy chục người vây quanh, chính là một nhà lão Baltic.

Lúc trước Tô Hiểu có một nghi vấn, nếu như con trai A của lão Baltic chết trận, vậy chẳng phải vợ con trai A kia phải thủ tiết sao?

Tô Hiểu nhớ mang máng lúc đó lão Baltic rất sửng sốt, lão Baltic trả lời là:

- Sao có thể lãng phí như vậy được, đương nhiên là do những huynh đệ khác tiếp tục dùng.

Điều này khiến Tô Hiểu nhìn về phía mồ gần bộ lạc, bỗng nhiên hắn có cảm giác cỏ xanh ở nơi đó càng thêm xanh biếc, xanh bóng sáng loáng.

Thổ dân ở bên cạnh đống lửa vừa múa vừa hát, đám thổ dân hát gì Tô Hiểu không nghe hiểu.

Lão Baltic đưa một tảng thịt nướng to cho Tô Hiểu, xác định thịt nướng không có vấn đề xong, hắn cắt một nửa thịt nướng cho Bố Bố.

Bữa tối được giải quyết, lúc Tô Hiểu ăn thịt nướng, lão Baltic đưa “một món ăn khác” tới.

Đó là một loại bánh màu đen, bánh tròn giống như là dùng mỡ động vật rán qua, rất xốp giòn, tỏa ra mùi thơm dị thường.

Tô Hiểu đánh giá bánh khả nghi này từ trên xuống dưới, thử cắn một miếng, mùi vị rất được.

Bố Bố ngửi thấy mùi, đầu đầy lông xù dán sát lại gần, vươn đầu nuốt bánh màu đen vào, đắc ý nhai.

- Đây là bánh gì thế?

- Não của Thứ Hạt làm bánh, mùi vị rất được đúng không?

Lão Baltic nhiệt tình đưa một chồng bánh tới trước mặt Tô Hiểu, nhưng lão ta không chú ý tới sắc mặt Tô Hiểu.

Nhớ tới bộ dạng xấu xí, toàn thân gay mũi của Thứ Hạt, trong dạ dày Tô Hiểu cuộn trào.

Bố Bố ở bên cạnh đều đã tái mặt rồi, Tô Hiểu chỉ ăn một miếng nhỏ, mà nó thì nuốt toàn bộ.

Ánh mắt Tô Hiểu nhìn những “món ăn” khác bắt đầu không đúng, hắn sẽ không ăn đồ ăn dáng dấp khả nghi nữa.

- Phốc đô đô, kiếp mã a [Ngôn ngữ không biết].

Bỗng nhiên phía xa truyền tới tiếng kêu to, lão Baltic nghe thấy tiếng la sắc mặt thay đổi, kêu một tiếng đứng dậy, cất bước lao nhanh về phía sau núi.

Tô Hiểu cũng nhanh chóng đứng dậy, kéo Bố Bố còn đang gặm xương chạy ra sau núi.

Lúc Tô Hiểu chạy tới phía sau núi, hắn phát hiện nơi này tụ tập rất nhiều người.

Trong đám người, một thổ dân nam nằm trên đất co giật, miệng sùi bọt mép, giống như đang phát cuồng.

Lão Baltic xông lên trước, bô bô nói gì đó với một thổ dân. Tên thổ dân kia nhanh chóng gật đầu, xoay người xông vào trong phía sau núi.

Tô Hiểu nhìn thổ dân nam co giật trên đất, nếu hắn nhớ không nhầm, thổ dân nam này chính là thị vệ thủ hộ phía sau núi ban ngày, vũ khí của đối phương là mâu đá, rất dễ nhận ra.

Lão Baltic dùng tay đè ngực thổ dân mâu đá, thổ dân mâu đá co giật chậm hơn một chút.

Không lâu sau, thổ dân chạy vào phía sau núi đi ra, trong tay là một ống trúc, trong ống trúc là chất lỏng như thủy ngân.

Nhiệt độ của chất lỏng này rất thấp, đang tỏa ra khí lạnh, từ mức độ run cầm cập của thổ dân kia có thể nhìn ra, vật này rất lạnh.

Lão Baltic nhận lấy ống trúc, không quan tâm thứ này rất lạnh, đổ thẳng chất lỏng trong ống trúc vào miệng thổ dân mâu đá.

Sau khi rót hơn nửa ống trúc, thổ dân mâu đá dừng co giật.

- Ô lạp khởi cá dát [Ngôn ngữ không biết].

Một thổ dân nữ chạy lên trước, mặt đầy nước mắt, thổ dân ở trên đất có quan hệ phối ngẫu với nàng.

Lão Baltic lắc đầu, nhìn dáng dấp lão ta cũng không nắm chắc.

Nhưng đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.

“A! !”

Cơ thể thổ dân mâu đá bắn lên, phát ra tiếng rít, miệng há to hết cỡ, tay thành hình móng gà.

Nghe thấy tiếng thét chói tai này, lão Baltic xoay người chạy đi, không chỉ lão ta, thổ dân xung quanh cũng như vậy.

“Oa…”

Thổ dân nữ quỳ trên đất khóc lớn, bất luận người xung quanh kéo nàng thế nào, nàng vẫn liều mạng ở chỗ cũ.

Tô Hiểu và đoàn người lùi về sau, rất nhanh, bên cạnh thổ dân mâu đá chỉ còn phối ngẫu của anh.

“A! ! !”

Tiếng kêu của thổ dân mâu đá vang vọng sơn cốc, trong miệng hắn ta lộ ra tia sáng, ngực đều bắt đầu trong suốt.

Đúng lúc này, cơ thể thổ dân mâu đá như bàn ủi được thiêu đỏ, mạch máu, xương cốt, nội tạng, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trong cơ thể thổ dân mâu đỏ giống như xuất hiện một mặt trời nhỏ.

Phối ngẫu của thổ dân mâu đá ôm lấy hắn ta, chuyện kinh khủng đã xảy ra.

Xì xì…

Cơ thể của phối ngẫu thổ dân mâu đá nhanh chóng hóa thành than cốc, mấy giây sau bị đốt cháy sạch.

“A! ! ! ! !”

Tiếng rít gào càng to hơn truyền tới, Tô Hiểu che lỗ tai theo bản năng, trong tai hắn ong ong.

Đùng!

Cơ thể thổ dân mâu đá vỡ ra, hào quang chói mắt soi sáng ban đêm thành ban ngày, tất cả mọi người ở đây đều nhắm mắt lại.

Ánh sáng nổ tung biến mất, thổ dân mâu đá biến mất, không còn sót lại một chút cặn, vị trí của hắn ta xuất hiện một hố to, mặt ngoài hố to đã pha lê hóa, là do chịu quay nướng nhiệt độ cao tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận