Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 855: Solomon

Boong.

Ánh đao phá không, mồ hôi từ cằm Tô Hiểu nhỏ xuống, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen nặng, thứ này ít nhất phải 450 cân.

Mặc thứ này luyện đao tiêu hao thể lực không nhỏ, nhưng mà gần đây Tô Hiểu chuẩn bị tăng phụ trọng khi luyện đao lên một chút, dù sao gần đây sức mạnh, nhanh nhẹn, thể lực của hắn tăng lên không nhỏ. Phụ trọng khi luyện đao cho dù có hiệu quả tăng đao thuật nhỏ bé không đáng kể, nhưng có thể tôi luyện ý chí.

Tô Hiểu toàn thân đầy mồ hôi nóng cởi áo ba lỗ kim loại ra, keng một tiếng, áo ba lỗ kim loại rơi xuống đất, toàn thân hắn xuất hiện cảm giác ung dung.

“Tích, tích, tích…”

Bộ đàm trong phòng vang lên, Tô Hiểu mở bộ đàm, là Viêm Thần.

- Liên lạc được với người mua rồi, gặp mặt ở phố Roku.

- Ừm.

Tắt bộ đàm, Tô Hiểu mặc một bộ đồ thể dục thoải mái, vừa định rời khỏi phòng chuyên thuộc, phát hiện Bố Bố đang nằm nhoài trên cái giường báo hỏng.

Tô Hiểu giao dịch cho Bố Bố 2460 điểm Nhạc Viên Tệ, hắn còn thừa 10 vạn Nhạc Viên Tệ, vừa vặn cho Bố Bố số lẻ.

- Tiền tiêu vặt, còn nữa, đi kiếm một cái giường.

Bố Bố còn buồn ngủ ngáp một cái, chân trước co rúm.

- Rảnh rỗi thì giảm béo đi, con hàng ngươi, sắp không chạy nổi rồi.

“Ngáp…”

Bố Bố đáp một tiếng, tiếp tục ngủ.

- Bỏ đi, sau này gặp chủng vật mới mẻ ở thế giới diễn sinh, sẽ cho ngươi thưởng thức.

“Gào!”

Bố Bố gào lên thảm thương, nó nhớ tới cảnh ngộ trước đây, ăn trùng tộc hay là cự quái độc nhãn, đều không phải trải nghiệm tốt đẹp.

Tô Hiểu không để ý tới Bố Bố, rời khỏi phòng chuyên thuộc, đi tới phố Roku.

Cái gọi là phố Roku, thực ra chính là “chợ đêm” của Luân Hồi Nhạc Viên, đồ ở phố Roku, đã không thể dùng lai lịch bất chính để hình dung. Nơi này bán đồ vật, phần lớn đều cổ quái kỳ lạ, mà giá cả rất rẻ.

Đều nói rẻ không phải là hàng tốt, nhưng mà ở phố Roku, rẻ cũng có thể mua được hàng tốt, nhưng đống hàng tốt này rất nguy hiểm, có khả năng là trang bị mang tính tiêu chí biểu trưng của thành viên nhóm mạo hiểm cỡ lớn, cũng có khả năng là hơn trăm Khế Ước Giả tranh cướp lẫn nhau, cuối cùng mất tích một cách “thần bí”.

Những thứ này có đặc điểm cộng đồng, chính là khả năng gặp phải phiền phức, thậm chí đưa tới họa sát thân.

Phố Roku là quy nhất tất cả các thế lực, chính là lữ đoàn trong Luân Hồi Nhạc Viên, tất cả quyền sử dụng cửa hàng, quyền thuê bên trong Roku đều do thành viên của lữ đoàn nắm trong tay.

Bởi vậy nơi này thành nơi tập hợp người điên và bệnh thần kinh, đa số Chức Công Giả đều không tới nơi này, bởi vì Khế Ước Giả đi dạo ở đây đều có khí tức khủng bố, có trời mới biết bọn họ có vì một số việc nhỏ đột nhiên nổi giận hay không.

Tô Hiểu không thường đi trên phố Roku, hắn từng giết người của lữ đoàn, còn có thù cũ với hai thành viên của lữ đoàn là Tả Luân Nam và Cô Lỗ.

Lần này Viêm Thần lựa chọn phố Roku làm địa điểm giao dịch, là ý của pháp gia kia, có người nói pháp gia kia có quan hệ với lữ đoàn, thậm chí chuyển phòng chuyên thuộc tới gần phố Roku.

Tô Hiểu đi vào phố Roku, cấu tạo nơi này rất đơn giản, một lối đi, hai bên là các loại cửa hàng, tên cửa hàng thiên kỳ bách quái, như Cựu Sự Ốc (tổ chức tình báo), tiểu điếm Phần Thiêu (có thể thuê Khế Ước Giả mạnh giết người), Nhĩ Đóa (trạm trung chuyển tình báo).

Trên đường phố không có nhiều Khế Ước Giả, nhưng mỗi Khế Ước Giả qua lại, khí tức đều không yếu, hơn nữa hành vi việc làm đều không bình thường.

- Chỗ này.

Viêm Thần đứng ở vị trí giữa phố Roku, đó là trước một nhà hàng, đây là cửa hàng bình thường số lượng không nhiều trong phố Roku.

Tô Hiểu tiến lên, Viêm Thần ra hiệu ngồi bên trong, hai người gọi món bất kỳ, ngồi đối diện trước một bàn tròn.

- Người đâu?

Tô Hiểu cầm một cốc dưa hấu, uống một hơi cạn sạch, lúc trước luyện đao cường độ cao khiến cơ thể hắn mất lượng lớn nước, bây giờ một cốc nước dưa hấu vào bụng, nhẹ nhàng khoan khoái dị thường.

- Còn phải đợi lát nữa, tên kia tên là Solomon, rất đáng ghét. Tuy chúng ta là người bán, nhưng hắn ta là người mua không nhiều, bởi vậy chúng ta chỉ có thể đợi một lát, vì Nhạc Viên Tệ, chút nhẫn nại ngươi sẽ không để tâm đúng không?

Viêm Thần nhắc tới tên pháp gia kia, giống như hơi đau đầu.

- Đó là pháp sư hệ hắc ám à?

Tô Hiểu đột nhiên mở miệng.

- Làm sao ngươi biết? Lẽ nào ngươi từng gặp hắn?

Viêm Thần cảm thấy kinh ngạc.

- Không phải, hắn ta đã đến.

Tô Hiểu cảm nhận được một đám hắc ám đang tới gần, đám hắc ám này âm trầm, ngột ngạt, giống như thôn phệ ánh sáng gần đó.

Một người đội mũ nhọn màu đen, mặc áo bào đen, cổ áo che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẩy cửa nhà hàng, đi vào nhà hàng.

Đôi mắt người đàn ông đen xì, không có tròng mắt và phân chia đồng tử. Khi hắn ta đi vào nhà hàng, mặt ngoài tất cả chế phẩm pha lê xuất hiện khí lạnh, kết ra từng viên giọt nước.

- Cửa hàng trưởng, mở điều hòa thấp quá rồi.

Một thực khách kêu to một tiếng, cửa hàng trưởng dựa vào quầy bar rủ mắt xuống.

- Cho dù nơi này là miệng núi lửa, cũng sẽ có nhiệt độ này, tìm được thứ mới kích thích.

Cửa hàng trưởng nhà hàng nhìn người đàn ông mặc áo bào đen.

- Solomon, cất “sủng vật” của ngươi đi.”

Có thể mở cửa tiệm ở phố Roku, đương nhiên cửa hàng trưởng không phải hạng người bình thường.

- Kỳ sinh động, không thể.

Người đàn ông mặc áo bào đen, cũng chính là Solomon chỉ nói năm chữ, ý chính là tôi tớ của hắn ta đang ở kỳ sinh động, không thể cất.

- Quả thực là điều hòa di động, đừng để “sủng vật” của ngươi dọa khách là được.

Cửa hàng trưởng thở ra một hơi khí lạnh, lắc đầu.

- Được.

Solomon nắm chặt cổ áo, cất bước đi vào nhà hàng, cùng lúc đó, mấy thực khách đứng dậy rời đi.

Tô Hiểu đánh giá Solomon, hắn không cảm nhận được khí tức nhân loại từ trên người đối phương, đối phương giống như dung hợp với hắc ám. Đây không phải một loại huyết thống và năng lực nào đó, hơn nữa trong cơ thể đối phương tràn ngập ma năng hệ hắc ám.

Ánh mắt Solomon nhìn quanh nhà hàng, khi thấy Viêm Thần thì nhấc chân đi tới. Khi tới gần Tô Hiểu và Viêm Thần mười mét, chân của hắn ta dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tô Hiểu.

- Thiên địch.

Solomon vừa dứt lời, một con rắn độc toàn thân đen xì chui từ trong cổ áo hắn ta ra. Đầu con rắn độc này có hình tam giác, vảy tinh mịn, phun ra nuốt vào lưỡi rắn, đây là một loại hắc mạn ba xà biến chủng.

Do dự một lát, Solomon bước về trước ngồi đối diện Tô Hiểu, tới gần Viêm Thần hơn một chút.

- Đồ.

Solomon chỉ có thể dùng một chữ quý như vàng để hình dung, một câu nói không quá năm chữ.

Viêm Thần ra hiệu cho Tô Hiểu lấy [Nguyệt Chi Tinh Tủy] ra, [Nguyệt Chi Tinh Tủy] xuất hiện trên tay Tô Hiểu, hắn đặt [Nguyệt Chi Tinh Tủy] lên bàn tròn.

- Ngươi ra giá bao nhiêu?

Tô Hiểu là Diệt Pháp Giả, càng thêm nhạy bén đối với khí chất của Solomon. Tên này khác với bất cứ pháp sư nào hắn từng giao đấu, hắn có loại cảm giác, cho dù hắn tới gần người Solomon, đối phương sẽ không chật vật như pháp sư khác.

- 30 vạn.

Solomon lấy một thẻ dữ trữ Nhạc Viên Tệ ra, mệnh giá vừa tròn 30 vạn.

- Solomon, tuy ta là trung gian hai bên của các ngươi, nhưng giá tiền hơi thấp.

Viêm Thần có thể trích phần trăm từ vụ giao dịch này, bởi vậy căn bản không cần Tô Hiểu bàn giá.

- Kinh phí căng thẳng.

Solomon nói ra bốn chữ xong, cho dù Viêm Thần nói thế nào, đều ngậm miệng không nói.

Viêm Thần tăng đủ 5 phút, lồng ngực hắn ta hơi chập trùng, vì Solomon giống y như điêu khắc, ngồi ở đó không nhúc nhích, còn không nói một lời.

- Lúc trước ngươi… Là nói thiên địch đúng không?

Tô Hiểu mở miệng, mắt vẫn nhìn Solomon ngồi trước mặt tâm trạng thoáng xuất hiện gợn sóng.

- 35 vạn, không bán, quên đi, thiên địch.

Solomon làm dáng muốn rời đi, giống như không muốn ở lại quá lâu, hơn nữa hắn ta gọi Tô Hiểu là thiên địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận