Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 603: Bồi Thường?

[Đấu cá nhân đã kết thúc.]

[Kết quả: Thắng lợi.]

[Thắng mười hai lần liên tục!]

[Thứ hạng của Liệp Sát Giả tăng lên, từ 2255 tăng lên tới 2110.]

Tô Hiểu ngồi khoanh chân trong khoang nghỉ ngơi, lấy công cụ tính giờ ra, trên đó biểu hiện 71 tiếng 52 phút, còn 8 phút nữa là về thế giới hiện thực, rõ ràng là không đủ đấu ván nữa.

Hắn bắt đầu đợi trở về thế giới hiện thực, trong chớp mắt 8 phút trôi qua.

[Thời gian Liệp Sát Giả ở lại Luân Hồi Nhạc Viên đã đạt tới cực hạn.]

[Kiểm tra thấy Liệp Sát Giả đã lên cấp hai, với thành công thông qua thế giới diễn sinh thứ nhất, chức năng chuyển đổi thời gian đã kích hoạt.]

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả có thể chuyển thời gian dừng lại ở thế giới hiện thực với thời gian dừng lại ở Luân Hồi Nhạc Viên, thời gian quy đổi lớn nhất là ½.]

Nhìn thấy nhắc nhở này, trên mặt Tô Hiểu lộ ra vui mừng, sau khi hắn thông qua thế giới diễn sinh tăng lên cấp hai, lại có thể chuyển thời gian dừng lại ở thế giới hiện thực với thời gian dừng lại ở Luân Hồi Nhạc Viên.

Thời gian dừng lại ở Luân Hồi Nhạc Viên rất quý giá, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, ở đây có thể vào sân đấu hoặc bán bom luyện kim...

Không chỉ như vậy, thời gian nhàn rỗi hắn có thể đi dạo thị trường giao dịch, nhìn xem có thứ tốt không.

Ở thế giới hiện thực hắn chỉ có thể xem anime hoặc đi dạo khắp nơi, còn ở trong Luân Hồi Nhạc Viên hắn có thể chậm rãi trở nên mạnh mẽ.

Không chút do dự đồng ý đổi, thời gian Tô Hiểu ở trong Luân Hồi Nhạc Viên tăng từ 0 giây lên tới 84 tiếng, cứ như thế hắn có thể tiếp tục ở trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Thời gian ở lại tăng lên nhiều, điều này khiến Tô Hiểu rơi vào trầm tư.

Cấp độ càng cao thì thời gian ở lại Luân Hồi Nhạc Viên hẳn là càng lâu, ở thế giới hiện thực hắn không có người để lo lắng, cho nên sẽ chọn ở Luân Hồi Nhạc Viên lâu hơn.

Vì chuyện này, Khế Ước Giả ở thế giới hiện thực sẽ càng ngày càng ít, cộng thêm các loại điều lệ, Khế Ước Giả quấy rầy thế giới hiện thực không lớn như trong tưởng tượng.

Thế giới hiện thực không giống với thế giới diễn sinh, đối với Luân Hồi Nhạc Viên mà nói thế giới hiện thực rất đặc biệt, một khi thế giới hiện thực xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn Khế Ước Giả mới của Luân Hồi Nhạc Viên, do đó tạo thành tính tuần hoàn đáng ghét.

Đốt một điếu thuốc, Tô Hiểu không suy nghĩ thêm những vấn đề này, tuy thời gian ở lại tăng nhanh, nhưng hắn cũng phải quý trọng thời gian này.

Kéo cơ thể mệt mỏi rời khỏi sân đấu, tuy có rất nhiều Khế Ước Giả trở về thế giới hiện thực, nhưng trong Luân Hồi Nhạc Viên vẫn náo nhiệt như cũ, nơi này có lượng lớn Công Chức Giả và Khế Ước Giả trên cấp một.

Tô Hiểu sống trong Luân Hồi Nhạc Viên rất có quy luật, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ra, đa số thời gian hắn đều tiêu hao ở thị trường giao dịch, sân thí luyện, sân đấu, trong đó sân đấu chiếm đa số.

Lúc giá trị pháp lực khôi phục đầy, Tô Hiểu sẽ chế tạo bom luyện kim trung cấp bán ở thị trường giao dịch, đây là thu nhập rất khả quan.

Có thể ở lại trong Luân Hồi Nhạc Viên, vui vẻ nhất là Bố Bố.

Cuộc sống của con hàng này rất thoải mái, dựa theo quan sát của Tô Hiểu, thời gian nghỉ ngơi của Bố Bố tương đồng với hắn, tỉnh lại chuyện đầu tiên là ăn một bữa no nê, sau đó tới tiệm đồ uống lạnh ngồi một lát, có lúc sẽ tới đại sảnh cường hóa trang bị quan sát biểu cảm của đám Khế Ước Giả, đây là thú vui của Bố Bố.

Đa số thời gian của Bố Bố là ăn và ngủ, thời gian gần đây, bộ lông của đứa thiếu não này càng ngày càng sáng bóng, vậy mà hình thể lại to ra một vòng.

Trong phòng chuyên thuộc, Tô Hiểu nhìn chằm chằm Bố Bố, Bố Bố thở dài, thỉnh thoảng nhìn về phía máy chạy bộ ở gần đó.

- Gần đây ngươi mập lên 10 cân, nên giảm béo đi.

“Gào...”

Bố Bố gầm rú một tiếng, ánh mắt giống như muốn nói: “Chủ nhân, ta là một con sói cô độc đến từ phương Bắc, mập lên là vì chống đỡ giá lạnh, ngài nghe ta giải thích.”

- Có chạy không?

Tô Hiểu lấy dép lớn đặc biệt cỡ 64, đầu chó của Bố Bố cúi thấp theo bản năng, tuy nói dối sẽ phải chết, nhưng vẫn muốn giả bộ như không có chuyện gì.

Do dự một lát, Bố Bố đi lên máy chạy bộ cỡ lớn, uể oải chạy.

Tô Hiểu gật đầu, dặn Bố Bố đừng có lười biếng xong liền rời khỏi phòng chuyên thuộc.

Bố Bố thở dài, tuy rằng nó rất lười, nhưng chuyện Tô Hiểu dặn nó, nó không thể lười biếng, cho nên Bố Bố nghiến răng ra sức chạy.

...

Trong thị trường giao dịch, Tô Hiểu ngồi phía sau quầy hàng, phía trên bày rất nhiều bom luyện kim trung cấp.

Từ chối một Khế Ước Giả chém giá xong, hắn lấy máy tính bảng ra chơi trò chơi giải đố.

Nửa tiếng sau, hắn mơ hồ cảm nhận được có người đứng trước quầy hàng, hắn không ngẩng đầu, có người đứng trước quầy hàng là tình huống bình thường.

- Byakuya, ngươi thật khó tìm.

Tô Hiểu đang chơi trò giải đố dừng tay, nhân vật trong game tử vong.

Sau khi ngẩng đầu, một người đàn ông mặc âu phục màu xám đứng trước quầy hàng, bắp thịt cường tráng của người đàn ông khiến âu phục căng lên, một vết sẹo từ gò má người đàn ông lan tới cổ, nhìn như con rết xấu xí nằm trên mặt.

- Ngươi là?

Tô Hiểu không quen đối phương, người này hắn chưa từng gặp.

- Xin chào, ta là Stan.

- Stan?

Tô Hiểu cố gắng nhớ lại cái tên này, đột nhiên hắn nhớ tới một người, Stan đoàn trưởng của nhóm mạo hiểm Huyết Môn.

- Có chút quen thuộc... Ngươi là đoàn trưởng của nhóm mạo hiểm Huyết Môn? Tìm ta có việc gì?

Vẻ mặt Tô Hiểu trấn định, không lộ ra chút sơ hở nào, hắn từng giết người của nhóm mạo hiểm Huyết Môn, là lần đầu chiến đấu với Jiraiya.

- Đương nhiên là có chuyện, nhìn đây.

Stan truyền tới một trang bị hình chiếu, phía trên là video, hình ảnh run run rất nghiêm trọng.

Bên trong video tiếng nổ vang rền, Deidara đạp chim đất sét bay nhanh, trên không phía xa có một nam nhân đang cầm súng ngắm, chính là Tô Hiểu.

Mấy phát súng qua đi, góc độ video ngang hàng với mặt đất, run run cũng biến mất.

- Đây là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, người ngươi giết tên là Tử Mặc, đoàn viên hạt giống của Huyết Môn ta, ta biết nhiệm vụ của các ngươi xảy ra xung đột, nhưng chuyện này không quan trọng.

Khi Stan nói chuyện lấy một gói thuốc lá ra, lấy hai điếu, sau đó đưa cho Tô Hiểu một điếu.

Tô Hiểu mỉm cười, không nhận điếu thuốc lá kia, đồ vật của kẻ địch đừng chạm vào thì hơn, đây chính là Luân Hồi Nhạc Viên.

Stan cười cợt, ném điếu thuốc kia xuống đất, sau đó châm điếu thuốc của mình.

- Anh bạn, năng lực bắn tỉa không tệ.

Stan đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

- Tìm ta trả thù à?

- Đương nhiên không phải, nếu ta tìm ngươi trả thù, căn bản sẽ không lộ diện.

- Vậy thì?

Tô Hiểu cảm thấy chuyện này rất thú vị, không giống như trong phim điện ảnh, gia hỏa đến “trả thù” này rất lễ phép.

- Ta đến tìm ngươi là đòi bồi thường, phải biết rằng, bồi dưỡng một đoàn viên hạt giống cần tiêu hao lượng lớn tài nguyên, người chết không có giá trị, chết đi chỉ có thể nói rõ Tử Mặc không được mà thôi.

Nói tới đây, Stan sờ vết sẹo trên mặt.

- Lúc trước ta có nghĩ tới chuyện tìm ngươi trả thù, cân nhắc tới thực lực của ngươi không yếu, phái thuộc hạ bình thường không thể giết được ngươi, trong lúc này còn sản sinh ra đủ loại chi phí, cho nên tìm ngươi bồi thường tổn thất do tử vong của Tử Mặc tạo thành với đoàn đội ta là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nghe xong lời Stan nói, nụ cười trên mặt Tô Hiểu càng rực rỡ hơn.

Stan không thể khinh thường, tên này không chỉ có võ lực mạnh, tàn nhẫn vô tình, IQ cũng không thấp.

- Đúng rồi, lúc trước bọn ta có chút thông tin, một chiếc xe bọc thép ở thế giới thí luyện ngươi nhớ không? Thiết đại sư chết thuộc hạ của ta bắt đầu điều tra, khi đó ta nghe được danh hiệu của ngươi, nhưng chuyện đó không liên quan tới ngươi, cho nên không tới tìm ngươi, bây giờ xem ra, chúng ta là xung khắc trời sinh rồi.

Hai người đều cười, che giấu sát ý ở bên trong, Stan không nói một câu tàn nhẫn nào, theo quan điểm của Stan nói những lời uy hiếp giống như không có não.

- Nói chuyện chính đi, ta bồi dưỡng Tử Mặc tốn tổng cộng gần 50 vạn Nhạc Viên Tệ, cân nhắc tới giá và năng lực chịu đựng của ngươi, ngươi phải bồi thường 10 vạn Nhạc Viên Tệ, sau này Huyết Môn sẽ không tới tìm ngươi nữa, nếu ngươi muốn gia nhập, ta cũng hoan nghênh.

Người chết không có giá trị, Stan coi trọng thiên phú của Tử Mặc mới bồi dưỡng, đây là chuyện làm ăn, không liên quan tới tình cảm cá nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận