Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 993: Người tới

Ẩm ướt, trắng mịn, lạnh lẽo.

Rầm một tiếng, nước đục tung tóe.

Đây là một vùng đầm lầy rộng, là do sân đấu mô phỏng tình cảnh chiến đấu.

Tô Hiểu đã liên tục chiến đấu mấy tiếng trong sân đấu, bởi vì xếp hạng thấp hơn, tốc độ ghép đôi của hắn rất nhanh, cộng thêm đối thủ đều cùi bắp, mỗi trận chiến đều giải quyết trong vòng mấy phút, đây là còn tính cả thời gian vào sân.

Thu hoạch thắng 67 lần liên tiếp xong, Tô Hiểu từ hạng 125.743 trực tiếp giết tới hạng 10.650. Nếu như cuộc chiến bây giờ thắng lợi, hắn có thể đánh vào trong vòng 1 vạn.

Đánh tới gần 1 vạn xong, thực lực của đối thủ tăng lên, ít nhất những đối thủ này có thể đọ sức với Tô Hiểu. Muốn thắng được Tô Hiểu, khả năng không cao.

Đối thủ vòng này của Tô Hiểu là một thiếu nữ, không biết là ham muốn cá nhân hay là năng lực, trang phục của thiếu nữ này rất giống thiếu nữ ma pháp.

Bình thường loại em gái như vậy, đều khiến người ta có loại cảm giác rất mềm, cũng chính là tục xưng em gái mềm mại. Nhưng đối thủ của Tô Hiểu chỉ là bề ngoài giống em gái mềm yếu, trên thực tế kiên cường như đầu lưa, rõ ràng bị Tô Hiểu chém đứt hai tay, lượng lớn thương tổn chân thực suýt dẫn đến nàng tử vong, nhưng kiên cường sống chết không chịu đầu hàng. Trái lại dựa vào nghề nghiệp kèm theo năng lực lấp lóe tán loạn xung quanh, đây là loại năng lực tương tự với di chuyển không gian, bình thường có thể bị bắt lấy quỹ tích di chuyển phương thức di chuyển.

Tô Hiểu đi trong đầm lầy lầy lội, sân đấu mô phỏng không phải cảnh tượng giả lập, mà là cảnh tượng chân thực. Thay vì nói là mô phỏng, càng nói thực là cụ hiện.

Bùn nhão tung tóe, ánh mắt Tô Hiểu nhìn nước bùn dưới chân, mấy bọt khí tuôn từ trong nước bùn ra. Năng lực Trực Cảm cảm nhận được rõ, kẻ địch đang ngâm mình trong nước bùn, rất quật cường.

Phần phật một tiếng, nước bùn tung tóe, thiếu nữ quật cường như lừa dùng miệng cắn ma trượng, ma năng phun trào. Nàng không phải pháp sư truyền thống, tình hình hiện giờ là thành quả nàng mai phục rất lâu, uống năm sáu miệng nước bùn.

“Ồ…”

Một tiếng rên thê thảm truyền tới, thiếu nữ mới lao ra khỏi nước bùn bị Tô Hiểu đạp vào trong nước bùn.

Ùng ục ùng ục…

Bọt khí bốc lên, nước bùn tung tóe, hai tay và hai chân của thiếu nữ vung loạn. Tô Hiểu châm một điếu thuốc, im lặng chờ đợi.

Khoảng 2 phút sau, hắn giơ chân lên, thiếu nữ lao ra khỏi nước bùn.

“Phốc.”

Thiếu nữ phun ra một ngụm nước bùn, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu, nàng vừa định công kích Tô Hiểu lần nữa, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, sau đó cả người không bị khống chế di chuyển lên trên, yết hầu xuất hiện cảm giác bị bóp.

Tô Hiểu nắm lấy cổ thiếu nữ quật cường, nhìn thẳng đối phương. Hắn có chút không nghĩ ra, đây chỉ là sân đấu mà thôi, vì sao đối phương cố chấp như vậy?

Thiếu nữ thu hồi pháp trượng trong miệng, ánh mắt nhìn thẳng Tô Hiểu, trong mắt vẫn tràn ngập bất khuất, cũng mở miệng nói.

“Đúng là kỳ phùng địch thủ.”

Không biết lương tâm của thiếu nữ này có đau không, từ lúc bắt đầu chiến đấu, nàng vẫn luôn bị đặt trong nước bùn chém, cái gì mà kỳ phùng địch thủ?

Tô Hiểu phát hiện, thiếu nữ này không chỉ quật cường, hơn nữa còn có chút ngu ngốc. Trong mắt đối phương có hàm nghĩa là: ‘Kỳ phùng địch thủ của ta, mau khen ta đi.’

Nâng đao, đâm về trước, mảng lớn quang hạt nổ tung trong tay Tô Hiểu, thiếu nữ biến mất.

Thiếu nữ biến mất, Tô Hiểu mơ hồ còn nghe thấy cái gì mà: ‘Kịch bản này không đúng.’

Xem ra thiếu nữ ngu ngốc hết thuốc cứu chữa, trong Luân Hồi Nhạc Viên là như vậy, hạng người gì cũng có thể gặp được. Hung ác, tàn nhẫn, đùa bức, âm u, bệnh tâm thần, người điên, kẻ ngốc…

Ở trong hoàn cảnh tàn khốc, thứ ẩn giấu trong lòng mỗi người đều bị đánh thức, có lẽ khi Khế Ước Giả thân ở trong Luân Hồi Nhạc Viên, mới thể hiện ra mặt chân thật nhất.

Tô Hiểu đến phòng nghỉ ngơi, kiểm tra xếp hạng cá nhân.

[Đấu thủ: Tô Hiểu.]

[Trạng thái: Hài lòng.]

[Xếp hạng: Hạng 9989 (cấp 3).]

[Thắng liên tục số trận: 68 trận.]

[Khen thưởng mười người đứng đầu: Chưa nhận được.]



Suýt nữa không thể đột phá hạng 1 vạn, thời gian Tô Hiểu ở trong Luân Hồi Nhạc Viên đã sắp tới cực hạn.

Quả nhiên ở phòng nghỉ không lâu, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Thời gian ở lại Luân Hồi Nhạc Viên của Liệp Sát Giả đã đạt tới cực hạn.]

[Sắp về thế giới hiện thực, mong ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên.]

[Không thể để lộ bất cứ chuyện gì về Luân Hồi Nhạc Viên ở thế giới hiện thực bằng bất cứ hình thức gì…]



[Bắt đầu truyền tống, địa điểm: Thế giới hiện thực.]

Thế giới hiện thực, chỗ tầng 2 cửa tiệm trang sức của Tô Hiểu.

Tô Hiểu và Bố Bố cùng xuất hiện, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Bố Bố đang cắn lấy cẳng chân đầy bùn đất của Tô Hiểu, cơ thể Bố Bố cứng đờ.

Tô Hiểu hơi nghi ngờ một chút, chẳng lẽ đứa thiếu não này cảm thấy hứng thú với giày bùn nhão?

Sự thực không phải như vậy, mười mấy giây trước khi rút lui, trong một tiệm đồ lạnh ở Luân Hồi Nhạc Viên, Bố Bố đang làm khách VIP cao cấp của tiệm này, nó đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ bà chủ cố ý để cho nó.

Trước người Bố Bố bày một phần bánh pudding mềm mại, hơi rung động một chút, đều khiến bánh pudding cực phẩm này rung động theo.

Bố Bố liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm than một tiếng, nó cũng có ngày hôm nay. Nhớ năm đó nó chỉ là Teigu IQ không cao, sẽ báo hỏng bất cứ lúc nào, bây giờ lại thành sinh vật bậc cao.

Nghĩ tới đây, Bố Bố vươn đầu cắn bánh pudding trước người, bởi vì nó sắp bị truyền tống đi.

Cảm giác bị đập nhanh chóng truyền tới, lập tức xuất hiện tình cảnh như ở tầng 2 tiệm trang sức.

Bố Bố rất ưu thương, vì sao bánh pudding mềm mại biến thành giày đầy bùn nhão, vì sao cẩu sinh gian nan như vậy.

Tô Hiểu cởi giày dính đầy bùn nhão, cũng ném cho Bố Bố.

“Chậm rãi ăn, đừng để nghẹn.”

Sau khi Tô Hiểu nói xong đi tới phòng vệ sinh, chuẩn bị tắm rửa trước.

Trước tiên không nói tới cuộc sống hàng ngày của Tô Hiểu mùi máu tanh đầy người và đứa thiếu não Bố Bố, chỗ cách tiệm trang sức 10 km, hai tên đầu trọc Mexico đứng trên làn đường dành riêng cho người đi bộ, đang đợi đèn xanh đèn đỏ.

Hai người mặc âu phục màu vàng nhạt và màu xám, dưới âu phục là cơ thể cường tráng, phối với đầu trọc và biểu cảm nghiêm túc thận trọng, hai người khiến người ta có cảm giác trong im lặng bí mật kèm theo hung hãn.

Một người đàn ông đầu trọc giơ tay lên, một ngón tay khác đẩy ống tay áo ra, chỉ là động tác nhìn đồng hồ, lại hiện ra cẩn thận tỉ mỉ.

Thời gian vừa vặn là 12 giờ trưa, hai người đàn ông đầu trọc gật đầu với nhau, căn bản không dùng từ nói chuyện. Tuy hai bọn họ là huynh đệ sinh đôi, nhưng bọn họ có thể duy trì 1 tuần không nói chuyện, hay là nói ngoại trừ cần thiết, bọn họ sẽ không nói một chữ.

Hai người đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, chặn một chiếc taxi, đưa tờ giấy tới trước, đồng thời đưa một tờ tiền mặt đỏ au.

Tài xế cảm thấy không đúng theo bản năng, hai người đàn ông đầu trọc im lặng này cho hắn ta cảm giác ngột ngạt không nói nên lời.

“Hai vị đây là?”

Tài xế thử mở miệng thăm dò, sau đó giống như chết lặng.

Thời tiết nóng nực, cộng thêm bầu không khí không tên này, khiến trên trán tài xế có thêm một tầng mồ hôi.

Khoảng nửa tiếng sau, xe taxi đỗ trước cửa tiệm trang sức, hai tên đầu trọc gần như cùng xuống xe, bước chân chỉnh tề đi tới cửa tiệm trang sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận