Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 305: Đau Đớn Của Nam Nhân

- Xem ra Carl chết không oan, ta cũng nên nghiêm túc hơn.

Nam nhân súng lục dừng lùi về sau, giơ ngón tay cho vào trong miệng, huýt sáo vang dội.

Ở phía xa truyền tới tiếng ưng kêu, một con chim ưng màu trắng bay từ trên trời xuống, đáp lên vai nam tử súng lục.

Con chim ưng màu trắng này giang hai cánh, cơ thể run run, mười mấy lông chim màu trắng rơi xuống, những lông chim này tỏa ra ánh sáng màu trắng, chậm rãi hòa vào trong không khí.

Lông chim hòa vào không khí, bỗng nhiên bóng dáng nam tử súng lục biến mất không còn tăm hơi.

Tô Hiểu ngắm nhìn bốn phía, cảm nhận nguy hiểm vẫn còn, đây không phải là năng lực không gian, là nam nhân súng lục ẩn thân mà thôi.

Nhắm mắt cảm nhận bốn phía, không có bất cứ dị thường nào, tập trung tinh thần đến thính lực, không có tiếng bước chân.

Bỗng nhiên Tô Hiểu xông lên, vọt tới vị trí lúc trước của nam tử súng lục chém ra một đao.

Đao này chém vào không khí đúng như dự liệu, đúng là nam tử súng lục ẩn thân, một xạ thủ có thể ẩn thân khủng bố tới cỡ nào.

Tô Hiểu lập tức thu nhỏ phạm vi cảm nhận lại, thu nhỏ tới phạm vi năm mét, đây là khoảng cách nhạy cảm nhất trong cảm nhận của hắn, là thời gian viên đạn bay tới có bước đệm.

Sau khi thu hẹp phạm vi cảm nhận Tô Hiểu lập tức nhận ra được không đúng, mặt đất có vũng máu đột nhiên xuất hiện, hắn có thể chắc chắn, lúc trước nơi này tuyệt đối không có vết máu.

Ngắm nhìn bốn phía, Tô Hiểu phát hiện dị thường lần nữa, toàn bộ vết máu nam tử súng lục để lại lúc trước biến mất rồi.

Tình huống như thế đã không thể dùng ẩn thân để giải thích, người có thể ẩn thân, nhưng những vết máu rơi xuống đất chắc chắn không thể ẩn thân.

Không phải ẩn thân, có khả năng nam tử súng lục che cảm nhận của hắn, lúc này ở trong cảm nhận của hắn đã không còn sự tồn tại của nam tử súng lục, bất luận là tầm mắt, thính lực, năng lực cảm nhận.

Lúc này nam tử súng lục không tồn tại đối với Tô Hiểu, sở dĩ hắn không thể phát hiện nam tử súng lục ở đâu, là nhờ năng lực của con ưng kia.

Nhưng loại năng lực này có sơ hở, sau khi Tô Hiểu thu nhỏ phạm vi cảm nhận, cường độ cảm nhận tăng lên rõ, nếu nam tử súng lục tới gần hắn trong vòng 5 mét, hắn sẽ phát hiện được đối phương.

Ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị tìm kiếm nam tử súng lục, tiếng xé gió truyền từ phía sau đến, hắn lập tức nghiêng đầu.

Vèo… Một viên đạn xẹt qua sát gò má Tô Hiểu, thậm chí còn làm đứt mấy sợi tóc của hắn.

Sắc mặt Tô Hiểu không tốt lắm, viên đạn này đột nhiên xuất hiện ngoài phạm vi năm mét của hắn, ở trong cảm nhận của hắn viên đạn này không tồn tại.

Viên đạn cũng “ẩn thân”, sau khi tiến vào vòng cảm nhận mới hiện thân.

Trong lúc chiến đấu sẽ rơi vào cảnh lúng túng, cuộc chiến này khiến Tô Hiểu không biết phải nói gì, hắn cảm thấy đối phương không phải đến bạo thẻ màu đỏ tươi của hắn hoặc báo thù giúp Carl, chỉ đơn thuần là đánh một trận với hắn, không thù không oán, chẳng trách người khác e sợ lữ đoàn Huyễn Ảnh như vậy.

Tô Hiểu có biết về người của lữ đoàn, Carl xem như là bình thường ở trong đó.

Chiến đấu đang tiếp tục, Tô Hiểu không phải quả hồng mềm, kẻ địch đã đánh tới cửa, phương pháp xử lý tốt nhất là chém đầu kẻ địch.

Nam tử súng lục không nổ súng, giống như nhận ra được Tô Hiểu có thể né trách xạ kích của hắn ta, đang nuôi một loại năng lực nào đó.

Tô Hiểu nhanh chóng di chuyển trên đất, dùng vòng cảm nhận tìm kiếm nam tử súng lục, vết máu trên đất là chỉ dẫn tốt nhất.

Phập, một đóa hoa máu bắn vào lưng Tô Hiểu, hắn đã trúng một phát súng.

Tô Hiểu cử động vai, đau đến mức nhếch miệng, chỉ cần không phải đầu bị trúng đạn, bắn mấy súng vào lưng cũng không sao, hiện giờ giá trị sinh mệnh của hắn rất cao, mà vầng sáng của Bố Bố đang khôi phục lượng máu giúp hắn.

Tô Hiểu không lo lắng an nguy của Bố Bố, đối phương…

Bỗng nhiên Tô Hiểu nghĩ tới gì đó, đối phương biến mất trong cảm nhận của hắn, Bố Bố có khả năng cảm nhận đối phương hay không?

Hắn bước nhanh tới gần Bố Bố, Bố Bố lập tức chạy từ trong thuyền cũ ra, chắn trước người Tô Hiểu.

- Bố Bố, có thể nhìn thấy kẻ địch không?

Rõ ràng là câu hỏi của Tô Hiểu khiến Bố Bố sửng sốt, Bố Bố bất đắc dĩ, ở trong tầm mắt của nó, chẳng biết vì sao chủ nhân nó bắt đầu quay vòng với kẻ địch, làm như không thấy kẻ địch, thỉnh thoảng còn trúng một súng.

Xì xì, mông Bố Bố có huyết hoa, Bố Bố kêu lên thảm thiết, nam tử súng lục muốn giết chó.

Bố Bố có thể nhìn thấy đối phương, bây giờ Tô Hiểu có thể chắc chắn.

- Bố Bố, trốn ra phía sau ta.

Ý đồ của Tô Hiểu rất rõ ràng, bảo Bố Bố trốn ra sau lưng hắn né tránh xạ kích, như vậy có hai chỗ tốt, một là an toàn của Bố Bố được đảm bảo, hai là, nếu Bố Bố trốn sau lưng Tô Hiểu né tránh công kích của kẻ địch, vậy thì đại biểu kẻ địch ở phía đối diện Bố Bố.

Bố Bố trốn đến bên cạnh Tô Hiểu, bỗng nhiên Tô Hiểu xông lên, lao về bên khác cơ thể.

Vội vàng lao ra vài bước, một tay cầm súng xuất hiện trong cảm nhận, cuối cùng cũng bắt được đối phương.

Nhưng đúng lúc này, cánh tay nam tử súng lục biến mất không còn tăm hơi, bóng người biến mất lần nữa, Tô Hiểu dừng bước lại, Bố Bố nhanh chóng chạy tới phía sau Tô Hiểu.

Tô Hiểu nhỏ giọng nói vài câu với Bố Bố, cũng lấy một thứ ra cho Bố Bố nhìn, Bố Bố kêu gâu gâu hai tiếng.

Tô Hiểu bắt đầu xoay lung tung không có mục đích trên đất trống, thỉnh thoảng trúng một súng cũng không quan tâm.

Lúc này nam tử súng lục rất nghi ngờ, không rõ Tô Hiểu đang làm gì, nhưng hắn ta cảm nhận được mơ hồ mùi vị âm mưu.

- Biển Mao, linh hồn nói dối còn kéo dài bao lâu?

Con chim ưng trên bả vai nam tử súng lục kêu hai tiếng, nam tử súng lục gật đầu, nhìn dáng vẻ của nam tử súng lục cấp thú ngữ không thấp.

Xì xì, huyết hoa xuất hiện trên người Tô Hiểu, giá trị sinh mệnh đã giảm xuống tình cảnh nguy hiểm, đối phương không còn bắn đầu hắn, nếu đầu bị đánh lén hắn có thể né tránh, nhưng thân người to hơn đầu nhiều, mà phạm vi né tránh trái phải cũng nhỏ, Tô Hiểu dứt khoát không né.

Ngay lúc Tô Hiểu lại trúng hai súng, Bố Bố ở phía sau hắn kêu to.

Tô Hiểu mừng rỡ trong lòng, cuối cùng cũng đợi được, đã trúng nhiều súng như vậy, đến lúc báo thù rồi.

- Bạo.

Tô Hiểu lẩm bẩm.

Bùm! Vài ánh lửa ngút trời mà lên, nổ tung sản sinh xung kích khuếch tán ra xung quanh, Tô Hiểu làm nổ bảy viên bom luyện kim, vị trí của bảy viên bom luyện kim cũng khác nhau.

Tay trái che ở trước mặt, bao cổ tay màu đỏ rực trên tay trái có thể chống đỡ phần nhỏ công kích.

Trận nổ bom này là chuyện hắn dặn dò Bố Bố lúc trước.

Trong không gian dự trữ có tổng cộng 31 viên bom luyện kim, Tô Hiểu lấy mười mấy viên ra, dùng máu của mình che lấp bom luyện kim hình kẹo cao su, mỗi lần hắn bị thương đều ném một viên bom luyện kim.

Lúc nam tử súng lục này tới gần bom luyện kim, Bố Bố sẽ kêu to.

Vừa rồi Bố Bố kêu, Tô Hiểu quả quyết làm nổ bom luyện kim.

Ánh lửa nổ tung lui ra, bóng dáng nam tử súng lục rơi từ trên không xuống, trên người có một tấm chắn rách, một tay bị nổ bay.

Sau khi phát hiện vị trí rơi xuống của nam tử súng lục, sắc mặt Tô Hiểu không được tốt lắm, đối phương đang rơi vào trong đường thủy, bên trong đường thủy là đại dương sâu không thấy đáy, chỉ cần tiến vào trong biển, chui vào trong hạ tầng của Water Seven Tô Hiểu sẽ không tìm được đối phương.

Vị trí nam tử súng lục rơi xuống không phải tình cờ, con ưng kia đang giang cánh thay đổi phương hướng giúp nam tử súng lục.

Tô Hiểu đâu dễ giảng hòa như vậy, hắn đã trúng rất nhiều súng.

Quấn giới đoạn tuyến quanh chuôi đao Trảm Long Thiểm, Tô Hiểu điều chỉnh cảm nhận, hai chân chuyển hướng, bắp thịt một tay hơi nhô lên.

Hít sâu một hơi, Tô Hiểu dùng hết sức lực tung Trảm Long Thiểm ra.

Vèo… Trảm Long Thiểm phát ra tiếng xé gió, nam tử súng lục ở trong không trung chửi thầm chó má.

Một tiếng kêu rên thảm thiết truyền tới, Trảm Long Thiểm xuyên qua bụng nam tử súng lục, chệch xuống dưới tí nữa là thứ tượng trưng cho đàn ông, nam tử súng lục rơi bùm một tiếng vào biển, trước khi rơi vào trong nước Tô Hiểu nghe thấy mơ hồ nam tử súng lục kêu to: “Bàng quang của lão tử”.

Tô Hiểu nắm chặt giới đoạn tuyến, sau khi kéo thẳng giới đoạn tuyến thì kéo mạnh sang bên, tạo thành thương tổn lần hai với nam tử súng lục.

Nắm chặt giới đoạn tuyến kéo Trảm Long Thiểm từ trong biển ra, một vùng nước biển chậm rãi biến thành màu đỏ nhạt.

Nam tử súng lục ở trong biển đau đến mức sắp điên rồi, năng lượng Thanh Cương Ảnh xâm nhập và bàng quang của hắn ta, càng khiến hắn ta buồn bực chính là, không biết vì sao đột nhiên giá trị pháp lực của hắn ta ít đi nhiều, hắn ta không thể tung ra đại chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận