Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 748: Đàm Phán

Gió nhẹ thổi qua cành liễu, mấy con chim sẻ đậu trên cành không ngừng kêu ríu rít, ánh nắng sớm gọi vùng nông thôn ở gần thành phố Fuyuki tỉnh lại.

Mấy nữ sinh trung học mặc đồng phục kiểu Nhật đi trên con đường xi măng, bọn họ vừa nói vừa cười, nội dung nói chủ yếu là những việc vặt trong cuộc sống hoặc chuyện lý thú, thỉnh thoảng mấy nữ sinh sẽ cười khẽ, bày ra thanh xuân tràn trề.

- Phù... Ngột ngạt muốn chết.

Một thiếu niên mặc âu phục ngáp một cái đi trên đường, mái tóc đen buông xõa, nhãn cầu đỏ lên, vành mắt hơi đen, hẳn là tối qua một đêm không ngủ.

Thiếu niên tóc đen tên là Waver Velvet, ma thuật sư, ngự chủ của Chinh Phục Vương.

Mấy nữ sinh đi qua bên cạnh Waver, Waver luôn liếc mắt nhìn, tuy hắn ta là ma thuật sư, nhưng cũng chỉ là người thanh niên 19 tuổi, huống chi vì nghiện tập ma thuật thời gian dài, hắn ta ít tiếp xúc với phụ nữ xa lạ.

- Tiểu tử, nhìn lén không phải là hành động đàn ông nên có, thích thì cứ lớn mật nói ra.

Chinh Phục Vương vỗ lên vai Waver, với thể trạng của Waver đâu chịu được lực vỗ mạnh như thế, mặt hắn ta nhăn lại, đại não vốn hơi ngơ ngác lập tức tỉnh táo lại.

- Sắp suy sụp mất.

Waver uể oải mở miệng, nhưng đúng lúc này, Chinh Phục Vương đột nhiên kêu to một tiếng:

- Mấy vị bên kia, tiểu tử này...

- Này này này.

Waver nhanh chóng kéo Chinh Phục Vương, hắn ta đã đoán ra được đối phương muốn kêu gì.

Chinh Phục Vương bị kéo, trên mặt xuất hiện nụ cười.

- Làm sao, tiểu tử, ngay cả ý nghĩ trong lòng mình cũng không dám biểu lộ, như vậy sẽ không thành ngự chủ bản vương thừa nhận được.

- Chuyện này không liên quan tới việc biểu lộ nội tâm đúng không? Đây là hành vi vô lực, còn nữa, đừng vỗ bả vai của ta, rất đau đấy.

Waver xoa bả vai, trong lúc trò chuyện với Chinh Phục Vương đã đi tới trước một nhà dân hai tầng.

- Không biết có đồ ăn hay không, chết đói mất.

Waver vừa định đẩy cửa phòng ra, Chinh Phục Vương đột nhiên nắm lấy tay hắn ta, thả người nhảy lùi lại.

- Làm gì thế?

Waver sợ hết hồn.

- Ta có dự cảm không tốt, cảm giác này là...

Chinh Phục Vương cảm nhận xung quanh một lát, đôi mắt đột nhiên híp lại.

- Tiểu tử, chuẩn bị chiến đấu đi, nếu cảm nhận của ta không sai, là Berserker tìm tới cửa.

- Berserker?

Waver lùi lại vài bước, ngôi nhà hắn ta đã ở mấy ngày kia, lúc này như hóa thành mãnh thú.

- Cảm nhận không sai chứ? Berserker là tên Anh Linh dùng đao tối qua à?

- Đúng, chính là hắn ta.

- Có lầm hay không?

Tim Waver đập nhanh hơn, cảnh tượng tối qua hắn ta vẫn còn nhớ rõ, đột nhiên Waver nhớ tới một chuyện, điều này khiến đồng tử của hắn ta co rút tới mức tận cùng.

- Hai ông bà già còn ở bên trong...

Waver muốn xông vào bên trong nhà dân, tuy hai ông bà trong nhà dân không có quan hệ máu mủ với hắn, nhưng trong mấy ngày này, hai ông bà đã chăm sóc hắn rất nhiều.

- Đừng kích động, hiện giờ vọt vào không có ý nghĩa gì, nếu Berserker muốn ra tay, đôi vợ chồng già đã...

- Đáng chết.

Waver đạp mạnh chân xuống đất, trong mắt đều là không cam lòng.

Lạch cạch, lạch cạch...

Từng con ếch nhỏ màu trắng nhảy từ đỉnh nhà dân xuống, hình thành thế vây quanh, bao vây Waver và Chinh Phục Vương ở bên trong.

- Đây là Sử Ma? Không đúng, không có gợn sóng ma lực.

Waver không nhận ra con ếch nhỏ màu trắng là chủng loại gì, Chinh Phục Vương cũng không nhận ra, nhưng lão ta cảm nhận được nguy hiểm.

- Nếu ta là các ngươi, sẽ không lựa chọn manh động.

Một giọng nam truyền đến, giọng nói truyền từ trên đỉnh nhà dân xuống, Waver và Chinh Phục Vương cùng ngẩng đầu.

Lúc này Tô Hiểu đang ngồi khoanh chân trên đỉnh mái nhà, Trảm Long Thiểm để ngay bên chân.

- Berserker.

Ma lực trên người Chinh Phục Vương phun trào, lão ta đổi từ thường phục sang chiến y, cũng rút trường kiếm bên hông ra.

- Từ bỏ đi, Chinh Phục Vương, lúc trước ngươi không phát hiện ra ta, thì đại biểu ngươi đã thua.

Tô Hiểu nắm chặt Trảm Long Thiểm, ánh mắt nhìn về phía Chinh Phục Vương.

- Tiểu quỷ, xin lỗi.

Chinh Phục Vương nghiêng đầu nhìn về phía Waver, điều này khiến Waver hơi nghi ngờ một chút.

- Xin lỗi cái gì?

- Không có gì...

Chinh Phục Vương chắn trước người Waver, là lão ta sơ sẩy mới tạo ra tình cảnh này.

Waver và Tô Hiểu cách nhau quá gần, ở dưới khoảng cách này, nếu Tô Hiểu giao đấu với Chinh Phục Vương, người chết nhất định là Waver.

Cho dù Waver may mắn không chết, bom luyện kim ở xung quanh và Bố Bố ẩn nấp trong bóng tối cũng có thể lấy đi tính mạng hắn ta.

Chinh Phục Vương nghĩ đến điểm này, cho nên lão ta mới nói xin lỗi Waver.

- Chinh Phục Vương, ta rất tò mò, không có ngự chủ cung cấp ma lực, ngươi có thể kiên trì bao lâu, 20 phút? Hay là 1 tiếng?

Tô Hiểu đứng dậy, Trảm Long Thiểm chậm rãi ra khỏi vỏ.

Rắc một tiếng, mái ngói dưới chân Tô Hiểu vỡ vụn thành từng mảnh.

Chinh Phục Vương ở trước nhà dân giơ trường kiếm lên, lão ta đã chuẩn bị kỹ càng sử dụng “vương chi quân thế”, một khi Waver mất mạng, ma lực cung cấp sẽ bị chặt đứt, đến lúc đó muốn dùng vương chi quân thế, hầu như là không thể.

- Ngươi không ra tay trước, điều này nói rõ ngươi có mục đích khác.

Tính cách của Chinh Phục Vương nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng thực tế không phải như vậy.

- Đương nhiên, ta ở đây lãng phí ba tiếng, chiến đấu với ngươi còn phải tiếp tục lãng phí ba tiếng, cho nên...

- Cho nên ngươi tới đây đàm phán sao?

- Đúng vậy.

Nghe thấy câu trả lời của Tô Hiểu, Chinh Phục Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu bây giờ giao đấu, ngự chủ của lão ta nhất định sẽ chết, đến lúc đó lão ta chiến thắng Tô Hiểu, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, huống hồ lão ta không thể đảm bảo nhất định có thể thắng Tô Hiểu.

Bên Tô Hiểu cũng là tình hình tương tự, cho dù hắn có thể giết chết Waver, khiến Chinh Phục Vương vì ma lực cung cấp không đủ mà tiêu tan, hắn cũng không nhận được bất cứ tiền lời gì.

Thông qua phim hoạt hình Tô Hiểu biết được vương chi quân thế của Chinh Phục Vương, dưới chiến thuật biển người kia, muốn giết chết Chinh Phục Vương trong thời gian ngắn căn bản là không thể.

Tô Hiểu không e ngại chiến thuật biển người, đối với Tô Hiểu đã thức tỉnh năng lực thiên phú mà nói, chiến thuật biển người sẽ chỉ khiến hắn khôi phục lượng lớn giá trị pháp lực và giá trị sinh mệnh, mãi đến trước khi kiệt lực, hắn đều không ngã xuống.

Tô Hiểu không có ý nghĩ đại chiến với Chinh Phục Vương, muốn giết xuyên vương chi quân thế không phải nửa khắc là có thể làm được, nhiệm vụ ẩn không còn nhiều thời gian, huống hồ còn hai lão âm tất cần đối phó.

Đối với chiến đấu không nhận được ưu đãi gì, Tô Hiểu lựa chọn không đánh.

- Ta chỉ có một yêu cầu, chính là sử dụng hết ba tấm lệnh chú của ngươi.

Lời nói của Tô Hiểu khiến Chinh Phục Vương sửng sốt.

- Như vậy thì có thể khiến master của ta bình an rời đi đúng không? Chỉ sử dụng ba tấm lệnh chú là được à?

Rõ ràng là Chinh Phục Vương có chút không tin, dù sao bây giờ là Tô Hiểu chiếm ưu thế.

Tô Hiểu không trả lời Chinh Phục Vương, mà nhìn về phía Waver Velvet.

- Ngự chủ của Chinh Phục Vương, ngươi thân là ngự chủ, lúc đàm phán chỉ có thể trốn sau lưng Anh Linh à?

Waver Velvet do dự một lát, lựa chọn đứng sóng đôi với Chinh Phục Vương.

- Dĩ nhiên là đàm phán, vậy ngươi cũng phải lấy thẻ đánh bạc...

Waver còn chưa nói hết, Chinh Phục Vương đã tát mạnh hắn ta một cái, “vương phi” Waver bị tát lảo đảo một cái.

- Ngươi làm gì thế?

“Vương phi” Waver đau tới mức nhe răng trợn mắt.

- Thẻ đánh bạc sao? Thẻ đánh bạc là cái mạng nhỏ của ngươi đấy.

Khí thế của Tô Hiểu ngoại phóng, không biết giết bao nhiêu người mới sản sinh ra được khí tức này đè về phía Waver Velvet.

- Nếu như bây giờ ta muốn giết ngươi, ngươi sống không quá 1 phút.

Tô Hiểu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Waver, gò má Waver chậm rãi chảy đầy mồ hôi lạnh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người hắn ta, nhưng hắn ta chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương, bản năng đang cảnh cáo hắn ta, chạy mau, nhanh chạy ra khỏi nơi này.

- Berserker, ở trước mặt bản vương đe dọa ngự chủ của ta, ngươi coi bản vương là không khí à?

Chinh Phục Vương vỗ vai Waver, cơ thể của Waver run lên, cẳng chân không ngừng run run dừng lại.

- Ta không muốn nói nhảm nhiều, nếu như đồng ý với điều kiện của ta, thì lập tức rời đi, nếu không đồng ý, vậy thì đánh một trận.

Tô Hiểu giẫm chân xuống, năng lượng Thanh Cương Ảnh ở đỉnh mái nhà khuếch tán ra, rầm một tiếng, ngói vỡ tung tóe, bá đạo dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận