Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 441: Thổ Dân

Nhảy từ lưng Bố Bố xuống, Tô Hiểu đi tới trước đống tro kia, than tro đã lạnh, hẳn là để lại từ rất lâu.

Bên cạnh than tro đầy xương cốt, đáp án không cần nói cũng biết, có sinh vật trí khôn hoạt động gần đây.

Nhặt một cái xương gãy trên đất lên, Tô Hiểu nhìn thấy một loạt dấu răng ở phía trên, những dấu răng này do sinh vật răng phẳng để lại, hơn nữa lực cắn của sinh vật này rất mạnh, thậm chí có thể cắn vào tận trong cốt tủy.

Biết cách nhóm lửa nướng chín đồ ăn, dấu răng trên xương cốt có thể nhìn ra, đây không phải do một sinh vật tạo thành, như vậy có khả năng là quần cư.

Tô Hiểu đang do dự, có nên lần theo loại sinh vật này không. Có khả năng đối phương có đồ ăn và nước sạch.

Ngay lúc Tô Hiểu suy nghĩ, bên trong sơn cốc ở phía xa truyền tới tiếng rít gào ngắn ngủi.

Rít gào mới xuất hiện liền im bặt, không có gì bất ngờ xảy ra người rít gào đã chết.

- Bố Bố, đuổi tới đó.

Không có đồ ăn Tô Hiểu không chống đỡ được lâu, thay vì trốn tránh, chẳng bằng đi thử vận may.

Dựa theo phương hướng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, Tô Hiểu nhanh chóng tới sơn cốc kia.

Thảm thực vật bên trong sơn cốc rất thấp, khoảng cách rất xa có thể thấy tình huống phía trước.

Tô Hiểu đến gần chỗ tiếng kêu thảm thiết, nhưng xung quanh không có những sinh vật khác.

Tìm kiếm gần đó một lúc, Tô Hiểu tìm ra được một đoạn kiếm trong bụi cây.

Sau khi cầm lấy đoạn kiếm đôi mắt Tô Hiểu híp lại, đây là một đoạn vũ khí phẩm chất màu lam, nói cách khác, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là Khế Ước Giả.

Cách đoạn kiếm không xa, Tô Hiểu nhìn thấy một vũng máu.

Gần đó có dấu vết tranh đấu, Tô Hiểu phân tích, đây là dấu vết một Khế Ước Giả cận chiến tranh đấu với kẻ địch không biết, sẽ phân thắng bại nhanh thôi.

Mấy giọt máu lan tràn ra xa, Tô Hiểu do dự một lát, vẫn lần theo vết máu.

Lúc đầu vết máu rất dày đặc, không lâu sau liền bắt đầu đứt quãng. Mười phút sau vết máu biến mất hoàn toàn.

Lúc này Bố Bố ra trận, mùi máu tanh giống như đèn hải đăng trong đêm tối đối với Bố Bố.

Bắt đầu lần theo, dựa theo phương hướng Bố Bố chỉ, Tô Hiểu tiến về trước.

Tô Hiểu không biết rằng, hắn đang đánh bậy đánh bạ tiến ra ngoài khu vực đất đỏ, chỉ cần tới bên ngoài khu vực đất đỏ, tuy cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, nhưng không còn gian nan như trước.

Tô Hiểu lần theo vết máu một tiếng rồi dừng lại, hắn nằm nhoài trên sườn núi, ở phía xa xuất hiện một bộ lạc.

Không sai, chính là bộ lạc, đây là một vùng trũng loại nhỏ, mấy chục lều gỗ hình tam giác thấp bé ở giữa vùng trũng, phía trên lều gỗ che kín cỏ khô, một khúc gỗ trải qua điêu khắc thô ráp đặt giữa trung tâm bộ lạc, dáng dấp như một loại sinh vật dây leo, đây là đồ đằng, bộ lạc này có chút văn minh.

Mấy chục sinh vật đứng thẳng bộ dạng nhân loại đi quanh lều, những sinh vật này tương tự người nguyên thủy, nhưng làn da của bọn họ màu đỏ đen, trên mặt vẽ đồ án xấu không giống nhau, có một số người mũi còn đeo răng động vật.

Không giống với người nguyên thủy, thân thể những thổ dân này cao lớn, thấp nhất cũng khoảng hai mét, cao một chút thì hai mét rưỡi.

- Đô lỗ tạp ba na [Ngôn ngữ không biết].

- Bố bố bố bố [Ngôn ngữ không biết].

Bố Bố nằm nhoài bên cạnh Tô Hiểu dựng thẳng lỗ tai lên, vừa rồi hình như có người gọi tên nó.

- Đứa thiếu não, cúi đầu.

Tô Hiểu kéo đầu Bố Bố vào trong cỏ, Bố Bố gặm miệng đầy cỏ, Bố Bố đã rất đói sửng sốt phát hiện, ăn cỏ cũng là một lựa chọn không tồi.

Đói bụng ăn cỏ xanh, thèm ăn châu chấu, khát uống nước sương…

Bên trong vùng trũng, hai tên thổ dân da đỏ đang thảo luận gì đó, càng thảo luận càng kịch liệt, đến cuối cùng còn xô đẩy nhau.

Sở dĩ hai tên thổ dân xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân là một chiếc quần jean dính máu.

Quần jean kia vừa nhìn là biết bộ lạc này không thể sản xuất, có Khế Ước Giả bị những thổ dân này bắt lấy, Tô Hiểu đã thấy Khế Ước Giả bị bắt, không chỉ có một người.

Hai thi thể bị cắt đầu và lấy hết nội tạng được treo trước lều, nhìn bộ dạng là muốn phơi khô.

Dựa theo suy đoán của Tô Hiểu, hai người này là Khế Ước Giả, mà tiếng kêu thảm thiết lúc trước là do bọn họ phát ra.

Cách hai bộ thi thể không xa, còn có một Khế Ước Giả, Khế Ước Giả này còn sống, nhưng trên người có mấy lỗ máu to, chỉ là trong thời gian ngắn sẽ không chết được.

Khế Ước Giả này bị treo lên cây gậy như treo lợn, trên mặt lộ ra tuyệt vọng, người anh em này đang đón gió tung bay.

Khế Ước Giả này chết chắc rồi, hai tay hai chân hắn ta bị trói chặt, đang treo ngang trên một que gỗ.

Chẳng biết vì sao, Tô Hiểu càng nhìn càng thấy đối phương rất quen.

Không để ý vết máu trên mặt đối phương, Tô Hiểu vỗ đầu Bố Bố một cái, đây không phải là người anh em không dù sao.

Đối phương và hắc ưng cùng đông lại rơi xuống đất lại không chết, đây đã là kỳ tích rồi.

Tô Hiểu cho rằng mình đủ xui xẻo, bây giờ nhìn lại là nhân ngoại hữu nhân.

Người anh em không dù mới thật sự xui xẻo, trước khi tiến vào thí luyện sinh tồn, bởi vì nguyên nhân khế ước đặc biệt, Nhạc Viên Tệ để dùng khẩn cấp bị tiêu sạch sẽ.

Trước khi tiến vào thế giới diễn sinh, Luân Hồi Nhạc Viên đều thu 100 Nhạc Viên Tệ, dùng để Khế Ước Giả nắm giữ ngôn ngữ.

Loại sai lầm cấp thấp này người anh em không dù sẽ không phạm phải, chuyện đó là ngoài ý muốn, hắn ta vinh quang trở thành Khế Ước Giả duy nhất không có dù để nhảy trong 500 Khế Ước Giả.

Không có dù để nhảy bị ném ra khỏi máy bay đã đủ xui xẻo, càng xui xẻo chính là hắn ta bị tập kích trên không trung.

Người anh em không dù không phải kẻ yếu, dựa vào thực lực của mình, lúc sắp rơi xuống hắn ta giải trừ tầng băng, cũng đè hắc ưng ở phía dưới.

Tuy suýt nữa ngã chết, nhưng người anh em không dù sống rất ngoan cường, thời khắc này đủ để khiến tất cả mọi người cảm động.

Đáng tiếc, vận rủi không kết thúc, người anh em không dù và hai Khế Ước Giả lần lượt rơi xuống, đau “bi” thì không nói, hai Khế Ước Giả kia từng có mâu thuẫn với hắn ta.

Cuộc trốn giết bắt đầu, lúc người anh em không dù sắp bỏ rơi hai Khế Ước Giả kia, thổ dân da đỏ lên sàn, thực ra tiếng rít gào ngắn ngủi kia là do người anh em không dù phát ra, đó là “gào thét” sự bất công của vận mệnh.

Chuyện sau đó đơn giản hơn, ba Khế Ước Giả thất bại, hai người chết trận tại chỗ, bị xử lý thành lương khô, người anh em không dù trở thành heo treo trên gậy, trở thành món thịt tối nay của thổ dân da đỏ.

Một thổ dân da đỏ đang lục ba lô gần người anh em không dù, là ba lô của hai Khế Ước Giả chết kia.

Thổ dân da đỏ lấy hai cái bình nhỏ trong túi ra, sau khi ngửi một cái thì nở nụ cười, bên trong chứa muối và bột ớt, thổ dân da đỏ không nhận ra bột ớt, nhưng nó nhận ra muối.

Người anh em không dù thấy cảnh này thì suýt nữa tức tới mức ngất đi, hai tên khốn kiếp kia tới nơi tìm cách sinh tồn còn mang gia vị làm gì.

- Này…

Giọng nói người anh em không dù rất suy yếu, tên thổ dân da đỏ kia nhìn về phía người anh em không dù.

- Buổi tối lúc nướng ta đừng cho bột ớt, ta không thích thứ đó.

Rõ ràng là thổ dân da đỏ không hiểu, nó đá vào mặt người anh em không dù một cái.

Những thổ dân da đỏ hung tàn và tàn ác như người, ngoại trừ đồng loại, ánh mắt nhìn những sinh vật khác như nhìn đồ ăn.

Thỉnh cầu đừng bỏ bột ớt bị từ chối, người anh em không dù còn bị đá một cái.

Tô Hiểu nhìn thấy một màn này, hắn không định đi cứu đối phương, nhưng không thể bỏ qua những người da đỏ, nguyên nhân rất đơn giản, đối phương có nước sạch, lúc trước hắn thấy rõ.

Câu thông hòa bình là không thể, vậy chỉ có thể dùng dao câu thông.

Tô Hiểu nằm nhoài trên sườn núi, tuy cái bụng đã đói tới mức sôi sùng sục, nhưng hắn không cử động, hiện giờ chưa tới lúc.

Bố Bố vốn nằm nhoài gần Tô Hiểu không rõ tung tích, kỹ năng bị động [Ngươi không thể thấy ta] đã phát huy công hiệu.

Sắc trời dần tối, một số thổ dân ở ngoài săn thú, Tô Hiểu bắt đầu thống kê, thổ dân da đỏ có tổng cộng 43 người.

Những thổ dân này hơi kỳ lạ, tất cả đều là nam thành niên, không có nữ hoặc đứa bé.

Tình huống như vậy nói rõ một chuyện, nơi này không phải vùng đất cỡ lớn tập trung thổ dân da đỏ, có khả năng là nơi đóng quân tạm thời khi ra ngoài săn bắn.

Còn có một khả năng khác, những thổ dân này bị bộ lạc lớn đuổi ra thành lập bộ lạc nhỏ, nữ đều bị cướp đi.

Tô Hiểu thiên về phía sau, theo dấu vết gần đó, những thổ dân da đỏ này sống ít nhất mấy tháng ở gần đây, ra ngoài săn bắn không thể lâu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận