Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1242: Chấn

Tô Hiểu ra hiệu cho Elisa nói tiếp, Elisa do dự một lát đi tới trước cổng vòm kim loại.

Elisa dán sát vào cổng vòm kim loại, nàng ta khẽ vuốt lọn tóc bên tai, kẹp lọn tóc trên tai, mở miệng nói:

“Trên cửa viết 3, 7, 8, 12, 15.”

Lúc trước Tô Hiểu nhìn ra được Elisa hiểu ngôn ngữ trong lăng mộ, bây giờ có thể chắc chắn chuyện này.

“Sao ngươi hiểu được ngôn ngữ này?”

“Đọc trên sách, đây là tiếng Tử Linh rất cổ xưa, dựa theo ghi chép trên sách, loại ngôn ngữ này mấy trăm năm trước đã không có ai sử dụng.”

Elisa vươn tay sờ cổng vòm kim loại.

“Nơi này là Thánh Điện Mejia sao?”

Tô Hiểu liếc mắt nhìn về phía Elisa, đối phương lại biết nơi này là Thánh Điện Mejia.

“Đọc trên sách ư?”

“Ừm.”

Đôi mắt Elisa vẫn hơi đỏ lên, xem ra nàng ta vẫn còn đau lòng vì cái chết của Goss.

“Quyển sách kia ư?”

Tô Hiểu không tin sách bình thường có thể ghi chép tin tức liên quan về Thánh Điện Mejia.

“Trong thư phòng của phụ vương ta có một quyển sách, khi đó ta… Ách… Khoảng 10 tuổi, sau khi bị phụ vương phát hiện, hắn nhốt ta và một căn phòng tối đen, cả ngày không cho ta đồ ăn. Từ sau lúc đó, ta không thể tiến vào thư phòng của phụ vương.”

Elisa gãi đầu, mái tóc vàng mềm mại của nàng ta hơi ngổn ngang, đây là chuyện khó quên nhất trong tuổi ấu thơ của nàng ta.

“Ngươi biết rõ bao nhiêu về Thánh Điện Mejia?”

“Ta chỉ từng xem bản đồ về nơi này, sau đó phụ vương tiến vào thư phòng. Nhưng mà trên quyển sách kia từng minh họa cổng vòm này, cho nên ta mới nghĩ đến Thánh Điện Mejia.”

“Vẽ cho ta xem.”

Tô Hiểu lấy giấy bút ra, đưa cho Elisa.

“Cái gì?” Elisa mơ mịt hỏi.

“Bản đồ nơi này.”

“Ồ…”

Elisa hoảng rồi, nàng ta đã quên sạch tấm bản đồ không còn một mống, mơ hồ nhớ rõ mấy cái vòng.

Elisa ngồi xổm trên đất ngửa đầu nhìn về phía Tô Hiểu, Bố Bố, A Mỗ. Trong đó Bố Bố hòa thuận nhất, còn Tô Hiểu, chỉ đứng trước người Tô Hiểu Elisa đã có cảm giác chân như nhũn ra. Còn A Mỗ, nàng ta luôn cảm thấy quái vật này rất đói, lúc nào cũng có thể ăn nàng ta.

“Ngươi sẽ không quên đấy chứ.”

Tay của Tô Hiểu đè lên bả vai Elisa.

“Nếu như quên, vậy ta giúp ngươi nhớ lại.”

“Sao… Làm sao có chuyện đó được.”

Elisa nhận lấy giấy bút, xoay người quay lưng về phía Tô Hiểu, môi mỏng của nàng ta nhếch lên, vẻ mặt như muốn nói: “Nàng ta đã quên sạch bản đồ không còn một mống, làm sao bây giờ? Cấp cứu gấp, có thể chết dưới tay người kia bất cứ lúc nào.”

Elisa có thể hồi ức tới cổng vòm kim loại này, hoàn toàn là vì nàng ta nhìn thấy vật thật, sau đó móc nối hồi ức trong đầu.

Elisa cũng không phải hoàn toàn ngốc bạch ngọt, nàng ta biết Tô Hiểu nguy hiểm cỡ nào, bởi vậy nàng ta vẫn giữ im lặng. Lúc trước có Goss ngăn họng súng, cảm giác tồn tại của nàng ta rất thấp, hiện giờ Goss chết đi, cảm giác tồn tại của nàng ta chậm rãi mạnh hơn.

Mấy phút sau, Elisa cầm giấy bút trong tay đưa cho Tô Hiểu, đồng thời nuốt nước bọt.

Tô Hiểu nhận lấy giấy bút, khi hắn ta nhìn thấy “tác phẩm” của Elisa, phản ứng đầu tiên của hắn là: ‘Tranh này là thứ gì đây? Bản đồ phái trừu tượng à?’

“Ngươi đang đùa ta sao?”

Tô Hiểu cúi đầu, Elisa lùi về sau mấy bước ngồi xổm ôm đầu.

“Ta thực sự không nhớ ra được tấm bản đồ kia, đừng giết ta.”

“Ồ.”

Tô Hiểu xoay người nhìn về phía cổng vòm kim loại, lúc trước Elisa nói ra năm con số, mà chỗ rìa cổng vòm kim loại có một lỗ nhỏ, hai bên dưới đáy cửa kim loại lần lượt có hình mặt trời và mặt trăng.

Mặt trời hẳn là đại biểu cho điểm ban đầu, mặt trăng lại là kết thúc.

Tô Hiểu cầm thiết côn trong tay đưa về phía lỗ thủng thứ ba phía trên hình vẽ mặt trời, thiết côn còn sót lại 1/5, lập tức cũng bị thiêu đốt hầu như không còn.

Xanh diễm mới tới gần lỗ kim loại thứ ba, một chút xanh diễm bị hút vào trong lỗ kim loại.

Rắc.

Một tiếng vang giòn truyền từ trong cửa kim loại đến, một khóa mở ra.

Đôi mắt Tô Hiểu sáng lên, hắn lại đưa lửa xanh diễm tới gần lỗ kim loại thứ bảy, xanh diễm hút vào trong lỗ kim loại, lại rắc một tiếng, khóa cửa thứ hai mở ra.

Sau đó là thứ tám, lỗ thứ mười hai vì cửa kim loại quá cao, Tô Hiểu chỉ có thể leo lên cửa kim loại mới có thể đốt lỗ thứ 8.

Dựa theo phiên dịch của Elisa, có lẽ còn có 15 mới đúng, nhưng trên cửa kim loại chỉ có 14 lỗ.

“Mặt trời, mặt trăng.”

Tô Hiểu đứng trước cửa kim loại, nhìn hai hình vẽ phía dưới cửa kim loại, nếu nói mặt trời là khởi điểm, mặt trăng là chung kết, như vậy phía sau mặt trăng là gì? Đáp án là một mặt trời khác, cũng chính là thời gian mặt trời xuất hiện.

Tô Hiểu trầm ngâm một lát, cầm gậy kim loại đã cháy sắp hết đưa tới lỗ thứ nhất.

Vù…

Xanh diễm bị hút vào lỗ kim loại, lại rắc một tiếng giòn vang.

Keng, keng keng…

Tất cả lỗ trên cổng vòm kim loại dấy lên xanh diễm, trung tâm cổng vòm đồ án hỏa diễm biến thành xanh biếc.

Rầm rầm rầm.

Cửa kim loại bay lên, xanh diễm trên cửa tắt hết.

Khi cửa kim loại hoàn toàn bay lên, trong tay Tô Hiểu nắm chặt Trảm Long Thiểm, Trảm Long Thiểm đã ra khỏi vỏ chỉ xéo trên đất.

Phía sau cổng vòm kim loại là một cửa động dài sáu bảy mét, chỗ cửa động là một vùng đất trống rộng hơn, mơ hồ có mấy trăm binh sĩ Tử Linh xếp hàng đứng trong đất trống, từng đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm Tô Hiểu.

Nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, Elisa sợ tới mức gương mặt trắng bệch, nàng ta muốn lùi về sau nhưng chân càng thêm mềm nhũn.

Tô Hiểu nắm lấy cổ áo của Elisa, ném nàng ta cho A Mỗ.

“A Mỗ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trợ giúp ta.”

Tô Hiểu lao nhanh tới cửa động, quan sát tình hình ngoài cửa động.”

“Ca nặc đề (ngôn ngữ không biết).”

Tất cả binh sĩ Tử Linh đều gào thét, chúng nó lao về phía Tô Hiểu, lần này không cần Elisa phiên dịch Tô Hiểu cũng hiểu là có ý gì, ca nặc đề (kẻ xâm lấn).

Tô Hiểu đứng tại chỗ không cử động, hắn nhìn tình hình xung quanh trước, binh sĩ Tử Linh khoảng 500 tên, trong đó có hơn 100 tên thuẫn bộ binh, hơn 300 trường thương binh, còn lại đều là cung binh cầm cung nỏ trong tay.

So với những binh sĩ Tử Linh này, Tử Linh cường tráng phía sau chúng nó càng bắt mắt. Tử Linh này không mặc áo giáp, nó để trần thân trên, phía dưới là quần cộc bằng da, cơ bắp toàn thân vạm vỡ, đầu trọc khiến nó càng thêm hung hãn.

Tên Tử Linh này cao khoảng 5 mét, trong tay nó có hai thiết côn. Không đúng, thay vì nói đây là hai thiết côn dài 3 mét, hai thứ này càng giống hai trống chùy.

Tô Hiểu lập tức dùng Sứ Đồ Chi Nhãn kiểm tra tài liệu về Tử Linh cường tráng này.

[Đang so sánh thuộc tính trí lực của hai bên… Ngươi nhận được tư liệu dưới đây.]

Tên gọi: Chấn Thiên Sứ - Minh.

[Nhắc nhở: Bởi vì năng lượng không biết ngăn cản, chỉ nhận được tình báo phía trên.]



Gò má Tô Hiểu giật giật, tình huống có chút không đúng, ngoại trừ tên, Sứ Đồ Chi Nhãn không điều ta được bất cứ thứ gì, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.

Chấn Thiên Sứ - Minh không lao về phía Tô Hiểu, nó ở phía xa nhìn Tô Hiểu, càng nhe răng nở nụ cười với Tô Hiểu.

Tuy không xông lên trước, nhưng không có nghĩa Chấn Thiên Sứ - Minh ở phía xa xem cuộc vui. Nó giơ trống chùy trong tay lên, nện xuống không khí trước người.

Đùng!

Tiếng gõ trống truyền đến, dường như có một mặt trống không thể nhận ra xuất hiện trước người Chấn Thiên Sứ - Minh, theo tiếng đánh này, một dòng sóng âm khuếch tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận