Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 944: Con cua

Cuộc chiến kết thúc, Tô Hiểu không bị thương, Bố Bố thì bị thương một cách hiếm thấy.

Bố Bố khập khiễng đi từ phía sau cây ra, thân cây mà nó ẩn thân đã thủng trăm ngàn lỗ, trên thân cây có mấy chục lỗ thủng to cỡ nắm tay.

Vị trí vết thương của Bố Bố là phần chân sau, tới gần vị trí cái mông. Khiến người ta kỳ lạ chính là, trên mặt và trên người Bố Bố đầy bùn đất.

Dựa theo tình huống thông thường, công kích dày đặc như vừa rồi, rất có khả năng Bố Bố sẽ trọng thương. Nhưng Bố Bố là chó gì, nó vừa mới ẩn thân phía sau cái cây, lập tức bắt đầu lao đầu vào đào hố, chỉ dùng chưa tới 0.2 giây đã đào được hố đất giấu hơn nửa cơ thể.

Bởi vì góc độ công kích và vị trí cơ thể của Bố Bố, đương nhiên cái mông của nó sẽ bị “trúng đạn”.

Bố Bố khập khiễng ra khỏi cây, nó không quan tâm thương thế của bản thân, mà tìm kiếm xung quanh, tìm chân thú nướng chín kia.

- Này.

Tô Hiểu nhấc chân thú trên đất lên, hất lá cây trên chân thú, Bố Bố khập khiễng lập tức chạy tới.

Tô Hiểu kiểm tra vết thương ở chân của Bố Bố, vết thương rất sâu, cũng may không thương tổn xương cốt.

- Xử lý vết thương trước đã.

Tô Hiểu lấy một con dao găm nhỏ hẹp ra, Bố Bố vốn chạy về phía Tô Hiểu lập tức đổi hướng, khập khiễng chạy về phía xa, rõ ràng nhớ tới một số hồi ức không tốt.

10 giây sau, Bố Bố bị Tô Hiểu đè dưới đất.

“Gào…”

Bố Bố gầm rú một tiếng, nước mắt mông lung giống như muốn nói: “Trẫm không uống thuốc…”

- Đừng nói linh tinh nữa, vảy của sinh vật kia còn ở trong cơ thể ngươi, không lấy ra mà nói, để thời gian dài ngươi sẽ thành người què.

Lời nói của Tô Hiểu không thể “động viên” Bố Bố, nó đi theo Tô Hiểu rất lâu, biết rõ phương thức xử lý vết thương của Tô Hiểu thô bạo cỡ nào.

Sau khi Tô Hiểu trúng đạn, quá trình xử lý vết thương như sau:

Vết thương nhẹ trực tiếp dùng tay kéo viên đạn ra, nếu viên đạn rất sâu, dùng dao sắc cắt ra vết thương, lấy viên đạn ra sau đó khâu lại băng bó, đơn giản thô bạo.

Bố Bố kêu rên 3 phút xong, Tô Hiểu lấy ra cái vảy dính đầy máu tươi, sau đó rịt thuốc + khâu vết thương + băng bó cho Bố Bố.

Bố Bố nước mắt đầy mặt, nhưng sau khi vết thương không còn vảy, nó không què nữa, bàn chân lưu loát hơn nhiều.

Nói một cách tổng thể, cuộc chiến này giải quyết đồ ăn một ngày của Tô Hiểu và Bố Bố. Ở trong cường giả chi sâm muốn một ngày 3 bữa rõ ràng không thể, một ngày ăn một bữa là có thể đảm bảo thể lực.

Thịt khô trong túi đeo kia, có phân lượng 2 bữa ăn.

Tô Hiểu và Bố Bố nhanh chóng rời đi, mùi máu tanh ở nơi này quá nồng, còn thi thể của những sinh vật vảy bạc kia. Trước tiên không nói những sinh vật này hình người, trên tâm lý không dễ dàng tiếp nhận, càng quan trọng là máu thịt chúng nó có mùi lạ, cho dù không kịch độc, cũng chứa một lượng độc tố.

- Đúng là nhọc lòng, nếu đoán không sai, sinh vật trong cường giả chi sâm, tám chín phần mười trong cơ thể có độc tố.

Vẻ mặt Tô Hiểu không tốt lắm, những sinh vật có độc này, nhất định là Alice hoặc quản gia Lang cố ý sắp xếp.

So với đồ ăn khan hiếm và khách nhân tán loạn ở xung quanh, Tô Hiểu càng lo lắng một điểm, chính là phân thân Alice. Đối phương cũng ở trong cường giả chi sâm, như vậy đối phương nhất định sẽ tới tìm Tô Hiểu, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

“Gâu.”

Bố Bố kêu lên một tiếng, biểu cảm hơi hưng phấn.

- Hả?

Tô Hiểu nhìn về phía Bố Bố, rất nhanh đã hiểu ý của đối phương.

- Tìm được nguồn nước rồi sao?

“Gâu.”

Bố Bố nhanh chóng chạy về phía đông rừng rậm, Tô Hiểu theo sát phía sau.

Mười phút sau, Tô Hiểu và Bố Bố đi tới một vùng núi. Phạm vi của vùng núi này không rộng, chỉ có hai ngọn núi, gần đó có ít cây cối.

Trên một ngọn núi sinh ra đầy dây leo, những dây leo này chằng chịt quấn lấy nhau, hình thành lồng dây leo tự nhiên, căn bản không thể bò lên trên. Một ngọn núi khác thì trụi lủi khắp nơi, ngay cả cọng cỏ đều không có.

Ở giữa hai ngọn núi có một khe đá, khe đá sâu mấy chục mét, bên trong phân bố càng nhiều dây leo, mơ hồ nghe thấy được tiếng nước.

Sau khi tìm kiếm một lát, Tô Hiểu phát hiện nguồn nước là một sơn tuyền, chỗ đỉnh núi sườn núi thảm thực vật rậm rạp, có một sơn tuyền cỡ cánh tay chảy xuống. Vẫn luôn chảy tới trong khe, khe đá đã hình thành hồ nước đọng.

Đương nhiên nước ở hồ nước đọng không thể uống, bên trong có lượng lớn vi sinh vật và ký sinh trùng. Nước từ sơn tuyền chảy xuống thì khác, đó là nước ngọt trải qua nham thạch, than lọc.

Nhưng chuyện này cũng khó, chi chít dây leo trên ngọn núi ngăn cản đường đi, muốn lấy được sơn tuyền, một là theo khe hở dây leo leo lên, hai là mạnh mẽ mở đường.

Tô Hiểu nắm chặt một dây leo, thử kéo đứt.

Rắc một tiếng, dây leo theo tiếng đứt đoạn, nhìn như ung dung, thực tế Tô Hiểu đã dùng 6/10 lực.

Không biết đây là dây leo chủng loại gì, không chỉ cắm rễ trên nham thạch, còn kiên cố như vậy. Dùng Trảm Long Thiểm mở đường khả thi, nhưng điều này cần tiêu hao rất nhiều thể lực, thời gian, có chút không đáng.

Người và dã thú khác biệt lớn nhất ở điểm nào? Người sẽ sử dụng công cụ, Tô Hiểu lấy máy bay điều khiển từ xa trong không gian chứa đựng ra, cũng trói một thùng nước dưới máy bay từ xa. Anh sẽ không xách đao chém lên núi, đó là hành động của mãng phu, công cụ bên trong không gian chứa đựng của hắn, nhiều đến mức chính hắn đều đã quên.

Vù…

Tô Hiểu bưng hộp điều khiển tivi, điều khiển máy bay từ xa bay lên. Bố Bố ở một bên tiến lên trước, ý rất rõ ràng: “Chủ nhân, ta cũng muốn chơi.”

Tô Hiểu ném hộp điều khiển cho Bố Bố, Bố Bố lập tức tỉnh táo, cái mông cũng không đau, eo cũng không chua nữa.

Khi Bố Bố khống chế điều khiển từ xa, Tô Hiểu lấy một miếng thịt trong túi ra. Bây giờ đồ ăn và nước ngọt khan hiếm, không thể chờ cảm giác đói bụng xuất hiện lại ăn uống, phải ăn chút ít nhiều lần, mới có thể đảm bảo thể lực.

Xé thịt khô, Tô Hiểu ném cho Bố Bố một nửa xong, thì bắt đầu nhai thịt khô trong tay. Thứ này ăn không ngon, không biết Alice cố ý làm như vậy hay vì sao, thứ này rất cứng.

Bố Bố có mối thù sâu nặng với thịt khô, nếu không phải đồ ăn khan hiếm, nó tuyệt đối sẽ nhổ thứ này ra, căn bản nhai không nát.

- Nhai mấy cái thì nuốt luôn.

Giọng nói của Tô Hiểu hơi mơ hồ không rõ, hắn ừng ực một tiếng nuốt xuống thịt khô, nghẹn một lát. Bố Bố cũng nuốt thịt khô trong miệng, cũng nghẹn một cái, một người một chó có thể nói là đồng bộ.

Vù…

Điều khiển máy bay trở về, thùng nước treo dưới máy bay đầy nước, số nước này có thể uống được ít nhất 2 ngày.

Lúc trước Bố Bố mất không ít máu, hiện giờ miệng đắng lưỡi khô, nhưng mà nó không dám uống. Không phải Bố Bố nhường, mà là nó không biết nước này có vấn đề hay không.

Tô Hiểu lấy một viên than cầu trong suốt ra, đây là một loại vật phẩm tiêu hao phẩm chất màu trắng, đặc biệt dùng để kiểm tra chất lượng nước.

Nếu như than cầu thành màu đỏ, đại biểu chất lượng nước không thể dùng để uống, màu vàng là có thể uống, nhưng chứa vật chất hại, màu xanh là an toàn, không màu đại biểu nước tinh khiết mức độ cao.

Than cầu rơi vào trong nước, đợi mấy phút sau, than cầu biến thành màu lục, đây là nước ngọt an toàn có thể uống.

- Rất tốt, chuẩn bị nhiều thêm một phần nước ngọt, ít nhất đủ cho 5 ngày…

Tô Hiểu còn chưa nói hết, hắn lập tức nghe thấy âm thanh rất nhỏ.

Soàn soạt, soàn soạt…

Âm thanh này rất giống côn trùng giáp xác nào đó cọ vào phiến đá.

Một con cua toàn thân trắng nõn từ trong khe đá bò ra, con cua này to cỡ bàn tay, nếu nó nằm ngoài trên nham thạch, rất khó phát hiện. Hơn nữa con cua này có năng lực che đậy cảm nhận, ít nhất trước khi con cua này tới gần Tô Hiểu trong vòng 7 mét, hắn không cảm nhận được.

- Đồ ăn.

Nhìn thấy con cua này, Tô Hiểu lộ ra nụ cười, không chỉ tìm được nước, đồ ăn cũng được bổ sung. Nhưng mà giây tiếp theo, tươi cười trên mặt hắn biến mất.

Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt…

Liên tục có tiếng động truyền tới, đồng tử của Tô Hiểu co rút nhanh, hắn thấy được cảnh tượng kinh người.

Gần hắn vốn có hai ngọn núi, một ngọn núi tràn ngập dây leo, hơn nữa trên núi có sơn tuyền. Một ngọn núi khác thì trụi lủi khắp nơi, ngay cả cọng cỏ đều không có.

Mà bây giờ, ngọn núi trọc lốc kia đang giải thể, đây căn bản không phải núi, mà là vô số con cua màu trắng tạo thành.

“Gâu.”

Bố Bố hưng phấn kêu to một tiếng, ý rất rõ ràng: “Chủ nhân, thật nhiều đồ ăn.”

- Ăn em gái ngươi, chạy!

Tô Hiểu xách thùng nước, quay đầu bỏ chạy. Trước tiên không nói thực lực của con cua màu trắng chẳng ra sao, nhân số của thứ này phải mấy trăm vạn, hiện giờ ai là đồ ăn, thực sự không thể nói được. Con cua màu trắng có thể sinh tồn trong cường giả chi sâm, có thể yếu được sao? Đương nhiên sẽ không, loại con cua màu trắng này, là một trong những sinh vật nằm trong chuỗi thực vật ở cường giả chi sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận