Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 266: Lãi Kếch Sù

Một chiếc huân chương màu vàng xuất hiện trong tay Tô Hiểu, huân chương màu vàng này to bằng bàn tay, là một chữ “Cửu” được in lên lấp lánh kim quang.

[Thiên Vương Cạnh Kỹ.]

Nơi sản xuất: Luân Hồi Nhạc Viên.

Loại hình: Huân chương.

Độ bền: Không.

Nhu cầu trang bị: Trói chặt DNA, vật phẩm chuyên thuộc.

Hiệu quả trang bị: Thiên vương (bị động), +2 thể lực, +2 mị lực.

Cho điểm: Không.

Giới thiệu tóm tắt: Huân chương người đứng thứ chín, thứ tự tăng lên sẽ tăng thuộc tính của huân chương.

Giá cả: Không thể bán ra.



Thuộc tính của huân chương này không tệ, +2 hai thuộc tính, là tăng thuộc tính mị lực và thể lực.

Cuối cùng thuộc tính của hắn cũng đạt phạm trù người bình thường, nhưng sau khi thấy thuộc tính cao tới 10 điểm của Bố Bố, Tô Hiểu không còn gì để nói, mị lực của đứa thiếu não này rất cao.

[Đồng ý/Không đồng ý trang bị huân chương “Thiên Vương Cạnh Kỹ”.]

Lựa chọn trang bị, một nhắc nhở xuất hiện.

[Xin lựa chọn vị trí trang bị.]

Tô Hiểu sửng sốt, hắn không rõ trang bị thứ này ở chỗ nào, định nghĩa về thứ này rất mơ hồ, vừa là trang bị cũng là vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể trang bị một lần, nếu sau này trang bị loại huân chương như này nữa thì sẽ được huân chương “Thiên Vương Cạnh Kỹ” trung hòa.

Sau khi hỏi Luân Hồi Nhạc Viên tư vấn, Tô Hiểu trang bị “Thiên Vương Cạnh Kỹ” ở phía dưới xương quai xanh, vị trí ngực phải.

[Đã chọn vị trí định vị, đang trang bị…]

Huân chương “Thiên Vương Cạnh Kỹ” hóa thành một vệt sáng bay về phía ngực Tô Hiểu, chỗ ngực truyền đến cảm giác đâm nhói.

Cởi cúc áo ra, Tô Hiểu nhìn thấy chỗ ngực xuất hiện một hình xăm số chín màu vàng, đồng thời thể lực và mị lực của hắn +2.

Đã nhận được khen thưởng 10 người đứng đầu, Tô Hiểu rời khỏi sân đấu, sau này hắn chỉ thỉnh thoảng tới đây làm nóng người, tốc độ tìm người xứng đôi trong top 10 thực sự rất chậm.

Mới vừa rời khỏi sân đấu, Tô Hiểu nhìn thấy một người phụ nữ hơi quen mặt đi tới, là người phụ nữ không ngừng khiêu chiến hắn lúc trước.

- Soái ca, có thể tâm sự không, lúc trước là ta hơi đường đột, không bằng chúng ta đốt sạch hết những ân cừu lúc trước.

Mị Cơ nở nụ cười khanh khách, đốt sạch ân cừu chỉ là nói đùa, cuối cùng nàng không liên lạc với tên biến thái thích dày vò phụ nữ kia.

- Tùy, ta đang định đi ăn cơm, muốn đi cùng thì tùy ngươi.

Tô Hiểu nâng bước đi tới nhà hàng của Hạ, thái độ lần này của đối phương rất chân thành, không giơ tay đánh người tươi cười, hành động khiêu chiến liên tiếp lúc trước rất khiến người ta bực bội.

Sân đấu có quy tắc ngầm, ngoại trừ có việc, bình thường sẽ không khiêu chiến liên tục quấy rầy người khác, tuy trong sân đấu sẽ không chết, nhưng cảm giác đau đớn sẽ là trăm phần trăm.

Bước tới nhà hàng của Hạ, Hạ vẫn ở một mình trong nhà hàng như cũ, bình thường nhà hàng này không có khách, nếu không phải Tô Hiểu tới thường xuyên, bây giờ lại có con hàng hay ăn Bố Bố, lợi nhuận của nhà hàng tăng cao.

- Ngươi cũng thích ăn cơm ở đây à?

Mị Cơ ngồi đối diện Tô Hiểu, một tay chống cằm, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.

Hạ bưng hai cốc nước chanh tới, liếc mắt nhìn Mị Cơ một cái.

Dung mạo của Hạ thuộc loại càng nhìn càng đẹp, mà Mị Cơ thì thuộc loại yêu diễm, phương thức sinh tồn của hai người ở Luân Hồi Nhạc Viên không giống nhau.

Hạ dựa vào nỗ lực của mình, mà Mị Cơ thì lợi dụng sắc đẹp và bản lĩnh khiến đàn ông vui vẻ.

Ở Luân Hồi Nhạc Viên không có gì phải thẹn, ở nơi “ăn thịt người” này, cá lớn nuốt cá bé được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

- Hồ ly dâm đãng.

Hạ lẩm bẩm, Mị Cơ hơi nhếch miệng.

- Dù sao cũng tốt hơn là nấu cơm cho người ta, haizz, có một số người, trong thời kì là người mới lại bị lừa…

Mị Cơ và Hạ quen biết nhau.

Hạ hơi đỏ mặt, nhớ tới lúc mới tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên, hành động hơi hai mặt của mình.

- Ta thích.

Hạ nói xong xoay người đi vào bếp.

- Soái ca, chuyện lúc trước ta nói xin lỗi lần nữa, đã lâu rồi đấu trường không xuất hiện người tàn nhẫn như ngươi, khởi xướng khiêu chiến là phương thức liên lạc duy nhất, Luân Hồi Nhạc Viên có biện pháp bảo mật với đánh số của Khế Ước Giả.

Tô Hiểu đánh giá Mị Cơ.

- Ồ, chuyện đó ta không quan tâm.

Đối phương khiêu chiến hắn nhiều lần, hắn giết đối phương một lần, đây là huề nhau, kết thúc ân oán là được, không cần thiết vì việc nhỏ mà tính toán chi li, nếu không sẽ giết không hết kẻ địch.

Mị Cơ nở nụ cười.

- Vậy thì tốt quá, mạo muội hỏi thăm một chút, ở trong các nhóm mạo hiểm cỡ lớn không nghe nói tới người tàn nhẫn như ngươi, ngươi gia nhập nhóm mạo hiểm cỡ nhỏ à? Hay là vẫn một mình? Có nhóm mạo hiểm nào gửi lời mời không?

Trọng điểm tới rồi, Mị Cơ nói ra mục đích của nàng, muốn giúp Tô Hiểu giới thiệu nhóm mạo hiểm.

Mị Cơ bưng cốc nước trái cây lên, uống một ngụm nhỏ.

- Tạm thời không có ý định gia nhập nhóm mạo hiểm, còn lời mời… Lữ đoàn Huyễn Ảnh từng mời.

Thực ra Tô Hiểu vẫn luôn không nghĩ lữ đoàn Huyễn Ảnh là nhóm mạo hiểm, nhóm mạo hiểm đó như tổ chức trên danh nghĩa.

“Phốc, khụ khụ khụ…”

Mị Cơ phun nước trái cây trong miệng ra, không ngừng ho khan.

- Ngươi… Ngươi là người được Carl mời, sau đó từ chối sao?

Trên trán Mị Cơ đầy mồ hôi lạnh, mặt nàng đỏ bừng vì ho khan.

- Đại khái là vậy.

Nhận được câu trả lời của Tô Hiểu, Mị Cơ nuốt nước bọt.

- Quấy rầy rồi, nếu sau này ngươi muốn biết thông tin ở sân đấu có thể tìm ta bất cứ lúc nào, ta còn có việc, nên đi trước.

Mị Cơ vội vàng đứng dậy rời đi như bị ma đuổi, đủ loại ý nghĩ trong lòng đã biến mất.

Trêu chọc lữ đoàn Huyễn Ảnh hầu như sẽ phải chết không thể nghi ngờ, lữ đoàn Huyễn Ảnh là tổ chức tụ tập quái vật, người điên, kẻ thần kinh, ác đồ, kẻ giết người điên cuồng, những người được mời đều là người vô cùng tàn nhẫn.

Nhìn Mị Cơ vội vàng rời đi, Tô Hiểu có cảm giác đối phương sẽ không tới tìm hắn nữa.



Đã xử lý xong vật phẩm nhận được ở thế giới diễn sinh, hiếm khi Tô Hiểu có thời gian rảnh rỗi ở trong Luân Hồi Nhạc Viên, sau đó mỗi ngày hắn chỉ luyện tập đao thuật hoặc đi dạo.

Tốc độ khôi phục giá trị pháp lực của Tô Hiểu hiện giờ là mỗi tiếng 10 điểm, lúc mới về Luân Hồi Nhạc Viên giá trị pháp lực của hắn đã tiêu hao hết, hiện giờ chưa tới ba ngày, giá trị pháp lực của hắn đã khôi phục đầy.

Mở một quầy hàng ở thị trường giao dịch, Tô Hiểu bắt đầu chế tạo [Bom tinh thần trung cấp.]

Mỗi viên tốn 100 Nhạc Viên Tệ nguyên liệu, Tô Hiểu dùng toàn bộ gia sản, chế tác đủ 19 viên [Bom tinh thần trung cấp.]

Đặt [Bom tinh thần trung cấp] lên trên quầy hàng, mỗi viên có giá 350 Nhạc Viên Tệ, giá này không cao không thấp, có thể bán được rất nhanh.

Có rất nhiều Khế Ước Giả qua lại ở trước mắt, có một số người lựa chọn mua [Bom tinh thần trung cấp] luôn, có một số người thì lựa chọn mặc cả.

Hai tiếng sau, 19 [Bom tinh thần trung cấp] trên quầy hàng đã được tiêu thụ hết sạch, có thể thấy thứ này dễ bán tới cỡ nào.

Chế tạo 19 [Bom tinh thần trung cấp] liên tục, độ thuần thục của “Chế tạo bom luyện kim” tầng đầu đã đầy.

Tốn 500 Nhạc Viên Tệ tăng “Chế tạo bom luyện kim” từ Lv. 2 lên tới Lv. 3, Tô Hiểu kiểm tra danh sách năng lực luyện kim, không xuất hiện nhánh năng lực mới, hắn vẫn chỉ chế tạo được bom cao cấp nhất là [Bom tinh thần trung cấp].

19 bom luyện kim bán được 6500 Nhạc Viên Tệ, có một số [Bom tinh thần trung cấp] không phải bán với giá 350 Nhạc Viên Tệ.

Trừ thành phẩm, Tô Hiểu kiếm được 4750 Nhạc Viên Tệ, bỏ phí dụng thăng cấp “Chế tạo bom luyện kim” lúc trước, bên trong lạc ấn còn 6023 Nhạc Viên Tệ.

Chế tạo [Bom tinh thần trung cấp] bán có lãi kếch sù, nhưng cũng có hạn chế, tốc độ khôi phục giá trị pháp lực cũng không tính là nhanh, khoảng 3 ngày Tô Hiểu có thể chế tạo 20 viên bom luyện kim.

Mà bom luyện kim chỉ có thể chế tạo trong Luân Hồi Nhạc Viên, không được ở thế giới thực và thế giới diễn sinh.

Ở trong thế giới diễn sinh thì có chút hi vọng, tiền đề là có nguyên liệu Tô Hiểu cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận