Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 505: Kẻ Địch Hiếm Thấy

Lưỡi đao hạ xuống, đồng tử của nữ pháp sư co rút nhanh, lúc này nàng đã không kịp phóng thích năng lực ngâm xướng, chỉ có thể dựa vào năng lực thuấn phát phản kích.

Nữ pháp sư hỏa là Khế Ước Giả cấp hai, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên bị kẻ địch tới gần người, trước đây nàng từng gặp tình huống nguy hiểm như vậy rồi, nhưng không biết vì sao, lần này nàng có cảm giác sởn cả tóc gáy, giống như gặp phải thiên địch!

- Bạo Viêm!

Nữ pháp sư hỏa kêu to một tiếng, nguyên tố “lửa” nhanh chóng tụ lại ở xung quanh nàng, đè ép, cuối cùng nổ tung.

Bùm!

Lực đẩy mạnh lan ra xung quanh, tuy rằng thính phòng có màn bảo vệ, nhưng Công Chức Giả ở hàng trước đều đứng dậy theo bản năng.

Ngọn lửa kia giống như nổ tung ở trước mắt bọn họ, loại cảm xúc kích thích này là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ tốn Nhạc Viên Tệ xem thi đấu.

Nữ pháp sư hỏa thở phào nhẹ nhõm một hơi, mái tóc dài bồng bềnh, tư thế hiên ngang.

- Tên này có chút không đúng lắm.

Pháp sư hỏa lập tức chuẩn bị một năng lực, nhưng đúng lúc này, một bàn tay bọc kim loại phá lửa mà ra.

- Chuyện này không thể nào!

Nữ pháp sư hỏa nhảy ra sau theo bản năng, năng lực lùi địch của nàngcòn chưa mất đi hiệu lực.

Bàn tay bao bọc bởi bao kim loại nắm lấy cổ nữ pháp sư hỏa, chỉ trong chớp mắt, nữ pháp sư hỏa cảm thấy cổ của nàng sắp bị cắt đứt.

- Viêm Tí Hộ.

Một tầng tấm chắn sinh ra bên ngoài nữ pháp sư hỏa, tay Tô Hiểu bị đẩy ra bên ngoài tấm chắn, tấm chắn này là bản lĩnh sở trường của nữ pháp sư hỏa.

Thở hổn hển mấy hơi, pháp trượng trong tay nữ pháp sư hỏa xoay một vòng, nàng chuẩn bị dùng đại chiêu, bằng không sẽ không có cơ hội rồi.

Vù…

Tiếng rít gào truyền tới, nữ pháp sư hỏa biết là lưỡi đao sắc bén của kẻ địch chém tới, nàng không quan tâm, không biết tấm chắn của nàng ngăn được bao nhiêu lần công kích.

Coong!

Ánh đao màu lam nhạt chém ra, chém lên trên vòng bảo hộ trước thính phòng, vòng bảo hộ nát ra.

Trên sân đấu yên tĩnh một cách kỳ lạ, nữ pháp sư hỏa không phóng thích năng lực lần nữa.

Hỏa diễm biến mất, sau khi thấy tình cảnh trên sân, đám khán giả đứng dậy.

- Vậy là xong rồi sao?

- Không phải chứ.

Trên sân.

Nữ pháp sư hỏa ngã trên đất, một cánh tay và nửa nghiêng người bị chém, tấm chắn hỏa diễm kia giống như vỏ gà nứt ra, bị chém ra ngay ngắn, bây giờ đang chậm rãi phiêu dật.

Nữ pháp sư hỏa đứng dậy một cách gian nan, môi nàng đang run rẩy, giống như đã quên mình ở sân đấu, một đao vừa rồi quá khủng bố, khiến nàng cảm thấy như rơi vào trong thế giới diễn sinh.

Mấy giây sau, nữ pháp sư hỏa mới nhớ tới mình đang ở sân đấu, sẽ không chết.

Cười khổ một tiếng, nữ pháp sư hỏa nhớ kỹ cây đao kia của Tô Hiểu, cùng gương mặt đeo mặt nạ đỏ rực của hắn.

- Vũ khí +10 đúng là danh bất hư truyền, ta chịu thua.

Nữ pháp sư hỏa chủ động đầu hàng, Tô Hiểu không có yêu thích hành hạ đối phương tới chết, nên đồng ý nhận đầu hàng.

Xôn xao…

Tiếng than thở như nước thủy triều truyền từ trên thính phòng đến.

- Cầm đao, làm đẹp lắm.

Có khả năng là đặt cửa Tô Hiểu thắng, một Khế Ước Giả nữ kéo áo trước ngực, xung quanh có tiếng huýt gió vang lên.

Múa ra một vệt đao, Tô Hiểu rất hài lòng với Trảm Long Thiểm hiện giờ, đủ 17 điểm phong nhận bổ trợ khiến Trảm Long Thiểm sắc bén dị thường.

Một thanh đao quan trọng nhất là đủ sắc bén, năng lực đi kèm cũng quan trọng, ít nhất Tô Hiểu cho là như vậy.

Đối thủ đầu hàng, cuộc thi đấu kết thúc, Tô Hiểu được truyền tống về kho nghỉ ngơi.

[Đấu cá nhân đã kết thúc, thắng lợi!]

[Liệp Sát Giả đã tăng thứ hạng, tăng từ 49506 lên tới 49307 (cấp hai).]



Thứ hạng tăng lên gần hai trăm, xem ra thứ hạng của đối thủ không cao.

Muốn nhanh chóng tăng thứ hạng, phương pháp tốt nhất là thắng liên tục, một khi thắng liên tục hơn mười lần, thứ hạng sẽ nhanh chóng tăng nhảy vọt.

Tô Hiểu cảm thấy có hứng thú với khen thưởng mười vị trí đầu, nhưng hắn không cho rằng gần đây mình có thể thắng tới mười vị trí đầu, câu nói nhân ngoại hữu nhân này rất thích hợp dùng trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Ở trong sân đấu hắn chưa từng bại trận, hắn chỉ khát vọng ghép cặp đủ để hắn đánh bại đối thủ, đó là chuyện tốt.

Tô Hiểu tham gia thi đấu không chỉ vì khen thường mười vị trí đầu, tham gia thi đấu càng quan trọng là mài giũa kỹ xảo chiến đấu.

Lựa chọn ghép đôi tiếp, chưa tới mười mấy giây, Tô Hiểu đã tìm được đối thủ thứ hai.

Vẫn truyền tống tới sân đấu có bài trí như cũ, chỉ cần Tô Hiểu và đối thủ ghép đôi không chủ động lựa chọn, võ đài sẽ là sân tự động cài đặt.

Đối thủ của Tô Hiểu vẫn là nữ như cũ, là một đại mỹ nữ chân dài, tay cầm roi da, chân đi giày cao gót.

Đùng.

Tiếng roi da lanh lảnh quật vào không khí, đánh ra tiếng vang giòn.

Ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị xông lên trước giải quyết kẻ địch, một động tác của kẻ địch khiến hắn dừng xông về trước.

Một con Tuyết Lang bất chợt xuất hiện, không chỉ Tuyết Lang, gấu xám cao ba mét, cá sấu dài hơn năm mét lần lượt xuất hiện.

Chưa tới mấy giây, mấy chục con dã thú vây quanh mỹ nữ chân dài, tổ hợp mỹ nữ và dã thú xuất hiện.

Đây là một Triệu Hoán Sư, nghề nghiệp rất hiếm thấy, Tô Hiểu muốn biết phương thức chiến đấu của Triệu Hoán Sư.

Liếc nhìn Trảm Long Thiểm trong tay, Tô Hiểu do dự một lát cho Trảm Long Thiểm vào bao, tay không tới gần nữ Triệu Hoán Sư.

- Ngươi có ý gì?

Vẻ mặt nữ Triệu Hoán Sư không vui, cất vũ khí là coi thường nàng ra mặt.

- Không có gì, chỉ là sợ không cẩn thận giết ngươi mất.

Nghe xong lời Tô Hiểu nói, trên mặt nữ Triệu Hoán Sư tràn đầy giận dữ, một lát sau nở nụ cười, giống như bị Tô Hiểu làm cho tức mà nở nụ cười.

Nhưng nàng không biết, Tô Hiểu nói thật, bởi vì Khế Ứớc Giả cấp hai khá mạnh, lúc trước Tô Hiểu dùng toàn lực, nữ pháp sư hỏa bị một đao của hắn chém thành hai đoạn.

Tình huống như vậy cũng không kỳ lạ, tuy Khế Ước Giả cấp hai mạnh, nhưng gần đây Tô Hiểu mạnh hơn nhiều, hơn nữa hắn là Diệt Pháp Chi Ảnh, một đao chém ra, pháp sư không chịu nổi đau đều mất đi sức chiến đấu.

Huống hồ thứ hạng hiện giờ của hắn là gần 5 vạn, nếu hắn không thể giải quyết được Khế Ước Giả ở thứ hạng này, vậy khi đối mặt với Khế Ước Giả cấp hai làm trái quy tắc, hắn chắc chắn phải chết.

Tô Hiểu bước nhanh tới trước, tay không!

Nữ Triệu Hoán Sư vung roi da trong tay.

- Bọn nhỏ, xé nát hắn ta.

Đám dã thú xông về phía Tô Hiểu, trên mặt nữ Triệu Hoán Sư xuất hiện nụ cười tự tin, chỉ cần cho nàng thời gian triệu hoán, nàng sẽ triệu hoán được không ngừng, cho nên trận đấu này nàng thắng chắc.

Năm phút sau.

Rầm.

Nữ Triệu Hoán Sư ngã xuống đất, xung quanh đầy dã thú bị trọng thương hoặc chết rồi chậm rãi hóa thành điểm sáng.

- Ngươi… Ngươi muốn thế nào.

Nữ Triệu Hoán Sư đã không thể phản kháng, nằm yên trên đất không nhúc nhích.

- Không còn năng lực khác nữa à? Chỉ có cho dã thú cuồng hóa, tăng tốc thôi sao?

Tô Hiểu ngồi xổm trước người nữ Triệu Hoán Sư.

- Không có, tiếp nhận đầu hàng đi, ta đã đầu hàng năm lần rồi, rất nhiều người nhìn, cho chút mặt mũi được không?

Nữ Triệu Hoán Sư cúi đầu, giống như không còn mặt mũi nhìn người khác, không phải là vì bị Tô Hiểu treo lên đánh, chuyện này không mất mặt, mà vì nàng nhớ tới nụ cười tự tin lúc trước của mình.

- Còn cho rằng ngươi còn có thể gọi đại gia hỏa khác ra, quên đi.

Thắng hai lần liên tiếp.

Dòng chữ to màu vàng nhạt bay lên.

Sau khi tiếp nhận đầu hàng Tô Hiểu biến mất khỏi đài thi đấu, trên thính phòng đám Công Chức Giả trợn mắt há miệng, loại tình huống treo lên đánh này không thấy nhiều.

[Đấu cá nhân đã kết thúc, thắng lợi, thắng hai lần liên tiếp!]

[Thứ hạng của Liệp Sát Giả tăng lên, đã tăng từ 49.307 lên tới 45.001 (cấp hai).]



Chỗ tốt của thắng liên tục xuất hiện, chỉ thắng hai lần liên tiếp mà thôi, thứ hạng của Tô Hiểu đã tăng lên hơn bốn ngàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận