Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 255: Thái Dương Thần

Tô Hiểu cưỡi lên lưng Bố Bố, Bố Bố vọt qua cửa kim loại.

- Mang theo ta nữa.

Sherlock kêu to một tiếng, Tô Hiểu do dự một lát, hắn lựa chọn nắm lấy cổ áo của Sherlock, chẳng biết vì sao lúc này tiểu hoàng đế lùi ra rất xa.

Tô Hiểu không để ý tới tiểu hoàng đế, hắn cưỡi Bố Bố nhanh chóng tiến vào trong đường hầm khẩn cấp.

Lối đi này thẳng tắp, là một con dốc hướng lên trên.

Bố Bố đã mở năng lực dốc hết tốc lực xung phong, không tốn thời gian quá lâu là có thể lao ra khỏi con dốc.

Bỗng nhiên Sherlock nhỏ giọng nói:

- Byakuya, ngươi nên giết tiểu hoàng đế, không có hắn ta quái vật kia sẽ không thể rời khỏi lòng đất.

- Có ý gì?

- Sở dĩ người của hoàng thất không xử lý con quái vật kia, là vì bọn họ có một phương pháp nào đó khống chế quái vật kia, nhưng phải trả giá rất lớn, cho nên mới nhốt con quái vật kia ở dưới đất.

Tô Hiểu không nói gì, lúc trước hắn động tay động chân trên người tiểu hoàng đế, có thể xử lý xong tiểu hoàng đế bất cứ lúc nào.

Rầm rầm.

Phía sau thông đạo truyền đến tiếng vang thật lớn, rất nhiều tro bụi rơi từ phía trên thông đạo xuống, đường trong thông đạo tràn đầy vết rách, có thể lún xuống bất cứ lúc nào.

Rầm.

Một tảng đá to rơi xuống phía trước, khói lửa dâng lên, suýt nữa tảng đá to chắn hoàn toàn thông đạo.

Rắc rắc.

Bốn vách tường thông đạo xuất hiện vết rách như mạng nhện, không tới hai mươi giây cả lối đi sẽ sụp xuống.

- Bố Bố, nhanh!

Tô Hiểu lớn tiếng thúc giục, Bố Bố sử dụng sức lực bú sữa lao nhanh.

Phía trước đen xì hoàn toàn, Tô Hiểu có thể thấy vách đá mơ hồ cách mười mấy mét.

Đường cụt sao? Không, đó là một tảng đá, đến đây năng lực cảm nhận của Tô Hiểu khôi phục.

Bố Bố xông tới trước tường đá, lúc Bố Bố sắp va vào vách đá, Tô Hiểu giơ tay cầm chuôi đao Trảm Long Thiểm.

Vài đạo tuyến trắng lóe qua trong thông đạo hắc ám, Bố Bố va đầu vào vách đá, vách đá vỡ nát, vụn đá ở giữa không trung trơn nhẵn như gương.

Ánh sáng chói mắt xuất hiện, ở trong hoàn cảnh hắc ám thời gian dài, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mặt trời sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đối với mắt.

Thuộc tính thể lực của Tô Hiểu là 15 điểm, đương nhiên không giống với người bình thường.

Tuy trước mắt là một vùng trắng xóa, nhưng đôi mắt hắn đang nhanh chóng mở to, mấy giây sau tầm mắt hắn khôi phục bình thường.

Không khí mang theo hương thơm thực vật được hít vào trong phổi, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt, một con chim nhỏ kêu to trên cây cách không xa, vị trí của hắn hiện giờ là trong rừng rậm cách đế đô mười mấy cây.

Một tiếng rầm vang lên, thông đạo phía sau nhanh chóng sụp đổ, Tô Hiểu phá vòng vây thành công, hiện giờ chỉ cần bố trí tọa độ là có thể trở về Luân Hồi Nhạc Viên.

Ngay lúc tâm tình Tô Hiểu rất tốt, ngực hắn truyền tới từng cơn đau nhức, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Liệp Sát Giả đã rời khỏi phạm vi “khu thí nghiệm luyện kim Biruma”, virus luyện kim hình v đã được giải trừ.]

[Thời gian Liệp Sát Giả ở trong khu vực có “virus luyện kim hình v” là 6 phút, virus luyện kim hình v sắp bùng nổ, mong Liệp Sát Giả sớm chuẩn bị.]

[Cảnh cáo: Hiệu quả của virus luyện kim hình v bùng nổ!]

[Cảnh cáo: Hiệu quả của virus luyện kim hình v bùng nổ!]

[Cảnh cáo: Hiệu quả của virus luyện kim hình v bùng nổ!]

[Đang kiểm tra tính kháng của cơ thể Liệp Sát Giả, hoàn thành kiểm tra, mỗi phút virus luyện kim hình v sẽ tạo thành tối đa 20% thương tổn chân thực với giá trị sinh mệnh, thời gian ở lại quá 5 phút, phát động hiệu quả tức tử.]

[Đang phán định tức tử… Kiểm tra thấy kháng thể “virus luyện kim hình v” trong cơ thể Liệp Sát Giả, phán định tức tử thất bại.]

[Virus luyện kim hình v tạo thành tối đa 96% thương tổn chân thực với giá trị sinh mệnh, Liệp Sát Giả rơi vào trạng thái gần chết.]



Tô Hiểu đã không thấy nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên, hắn phun ra một ngụm máu đen, trước mắt cũng biến thành màu đen, tai ong ong, suýt nữa ngã từ trên lưng Bố Bố xuống.

Ý thức của Tô Hiểu bắt đầu mơ hồ, trước mắt là một vùng tối đen, tầm mắt chỉ còn rộng bằng một khe hở, vào lúc nguy cấp này, hắn uống bình dược tề cầm trong tay vào.

Hiệu quả của [Dược tề khôi phục vinh dự]: Sau khi sử dụng sẽ khôi phục 100% giá trị sinh mệnh.

Dược tề khôi phục vinh dự không có bất luận mùi vị gì, sau khi Tô Hiểu uống hết dược tề khôi phục vinh dự, bên ngoài cơ thể xuất hiện ánh sáng trắng, nội tạng do virus ăn mòn nhanh chóng được chữa trị, khí thể mắt thường không thể nhìn thấy chui từ lỗ chân lông hắn ra ngoài, đó là virus luyện kim hình v.

Loại vi khuẩn này rất khủng bố, lúc trúng độc không thể giãy dụa được, nếu như tính kháng không cao, sau khi trúng độc một thời gian ngắn sau sẽ lập tức phát động phán định chết.

Có thể nói Tô Hiểu đại nạn không chết, vẫn là nhờ sau khi hắn giết người địa huyệt trông coi lựa chọn “tăng 20% tính kháng virus luyện kim hình v”.

Nếu Tô Hiểu ở trung tâm thêm mấy phút nữa, có lẽ hắn sẽ không có cơ hội dùng thuốc, trực tiếp được phán định tức tử.

Mà loại vi khuẩn này không thuộc về phạm trù thương tổn pháp thuật, Tuyệt Ma Thể Chất không thể miễn dịch thương tổn.

- Này, ngươi không sao chứ, là virus V sao, ta còn tưởng ngươi có biện pháp đối phó virus đó.

Sherlock nhìn Tô Hiểu đầy thân thiết, nhưng trong mắt lóe lên thất vọng không dễ phát hiện.

“Sao tên này không chết nhỉ.” Đây mới là ý nghĩ thật của Sherlock.

Tô Hiểu liếc mắt nhìn Sherlock một cái, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhã nhặn.

- Ta không chết ngươi rất thất vọng đúng không?

- Sao, sao có chuyện đó được, chúng ta là… Ngươi.

Sherlock còn chưa nói hết, Tô Hiểu đã giơ tay bóp cổ Sherlock, nâng Sherlock lên giữa không trung.

- Vậy cái lọ trong tay ngươi là gì, đừng nói là ngươi muốn cứu ta, ta chỉ cảm nhận được nguy hiểm, nguy hiểm lạnh cả sống lưng.

Cánh tay bằng sắt thép của Sherlock đang giấu trong ống tay áo, trong tay là một lọ thuốc màu đen.

- Đây là đồ dùng để phòng thân, ngươi đừng hiểu lầm.

Vẻ mặt Sherlock bình tĩnh, không nhìn ra đang nói dối chút nào.

- Ồ… Dùng để phòng thân, rời khỏi xã hội loài người mấy trăm năm, có phải ngươi quá khinh thường nhân loại rồi không, vừa rồi ngươi nhìn Bố Bố đôi mắt đều tỏa sáng, bây giờ cũng vậy.

Sherlock coi trọng Teigu sinh vật là Bố Bố.

Tô Hiểu đoạt lấy lọ thuốc màu đen trong tay Sherlock, Luân Hồi Nhạc Viên đã nhắc nhở tác dụng của thứ này.

Tô Hiểu ném lọ thuốc ra xa, lọ thuốc màu đen đập mạnh vào một cái cây rồi vỡ ra.

Xì xì.

Khói xanh bốc lên, mùi thối truyền đi rất xa, chỉ trong thời gian rất ngắn cây đại thụ kia đã bị ăn mòn ra một cái lỗ to.

- Phát hiện ra rồi à, xem ra ta hơi coi thường “đồng bọn hợp tác”, ngươi không thể giết ta, bằng không ngươi sẽ chết.

Sherlock cởi áo, chỗ ngực lão ta có một quả bom.

- Bom luyện kim, Thái Dương Thần, có thể lan ra phạm vi nửa kilomet, lúc cơ năng của cơ thể ta bị phá hoại, bom sẽ nổ tung.

Tô Hiểu liếc mắt nhìn bom ở ngực Sherlock một cái, lần này đối phương không nói dối, đây là lý do hắn không chém đầu Sherlock.

Vừa rồi hắn có cảm giác mơ hồ, không thể trực tiếp giết Sherlock.

Tô Hiểu kéo túi trên lưng Sherlock xuống, sau đó nhét vào trong không gian dự trữ, trong tay hắn có thêm một vật thể như cầu gai.

- Đây là… Thứ quỷ quái gì thế?

Sherlock không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh được nữa, lão ta dùng sức giãy dụa trong tay Tô Hiểu.

Tô Hiểu nắm lấy cằm Sherlock, cạy miệng lão ta ra, vật thể như cầu gai được hắn dùng sức nhét vào trong miệng Sherlock, hắn dùng ngón trỏ đẩy vào trong yết hầu lão ta.

- Oẹ, cái tên… Khốn kiếp này.

Vẻ mặt Sherlock thống khổ, vật thể như cầu gai kia vừa vặn kẹt trong yết hầu Sherlock.

Tích, tích, tích…

Trong cổ họng Sherlock phát ra âm thanh điện tử có quy luật, thứ nào đó đang bắt đầu đếm ngược.

- Không phải ngươi rất thích bom sao, ta cho ngươi một quả.

Tô Hiểu ném Sherlock sang một bên, hắn lập tức bảo Bố Bố chạy xa, còn năm phút nữa.

Sherlock nằm trên đất nôn khan, muốn nôn thứ đang phát ra âm thanh trong cổ họng ra ngoài.

“Oẹ.”

Sherlock dùng sức nôn khan, nhưng mặt ngoài quả bom hình cầu gai đầy gai nhọn, bị kẹt chặt ở trong cổ họng, càng nôn khan càng vào sâu.

Tách tách tách…

Âm thanh càng ngày càng nhanh, Sherlock thử nhét một tay vào trong miệng.

Tích.

Âm thanh biến mất, động tác của Sherlock dừng lại, rút tay đưa vào trong miệng mình ra.

- Tính kế sai người, bây giờ nhân loại đều thông minh như vậy sao?

Sherlock hít sâu một hơi không khí trong lành.

- Đây chính là cảm giác tự do sao, mình chán ghét nhân loại.

Bùm!

Cơ thể Sherlock nổ tung, sương máu bay lên.

Bom luyện kim dáng dẹt bay ở giữa không trung, mặt ngoài đỏ rực chậm rãi bùng nổ ra.

Bùm!

Một hình tròn màu đỏ rực xuất hiện, thể tích của hình tròn màu đỏ rực nhanh chóng mở rộng, chỉ trong thời gian ngắn là hai giây đã bao bọc phạm vi nửa kilomet.

Giống như mặt trời rơi xuống mặt đất, đất đai, cây cối, toàn bộ bị nhiệt độ cao bốc hơi lên thành khí thể.

Đây là uy lực của bom luyện kim: Thái Dương Thần, uy lực của nó khủng bố như vậy đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận