Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 148: Hội Huynh Đệ

Vẫn còn đang tiếp tục phòng ngự chiến tuyến, Tô Hiểu và Huyết Mân Côi luân phiên phòng ngự, từng đám từng đám người khổng lồ bị đánh đuổi.

Sau khi Huyết Mân Côi giết một người khổng lồ, người khổng lồ kia chậm rãi hóa thành một vùng hơi nước, một vệt sáng xanh lục xuất hiện bên trong hơi nước này.

- Rương báu màu lục.

Đám Khế Ước Giả ở phía xa thốt lên, trong mắt tràn đầy tham lam.

- Hôm nay đúng là xui xẻo, giết nhiều người khổng lồ như vậy mà chỉ rớt một rương báu màu lục.

Sau khi Huyết Mân Côi nhặt rương báu lên có nói một câu khiến Tô Hiểu không biết nói gì.

- Chuyện này rất bình thường.

Huyết Mân Côi nhìn Tô Hiểu với vẻ kinh ngạc.

- Sao có thể bình thường được, hôm nay ngươi giết bao nhiêu người khổng lồ ta đều không đếm được hết, ta cũng giết được một ít, nếu như là tình huống bình thường, dù thế nào cũng có thể rơi năm, sáu rương báu màu lục, nhưng bây giờ chỉ có một cái.

Tô Hiểu vội ho một tiếng, nghĩ thầm trong lòng nếu như là số lượng hắn giết, xác suất rương báu rơi xuống như vậy rất bình thường.

- Cho dù rương báu này là ta giết thu được, nhưng ta sẽ không độc chiếm, mọi người ở đây đều có phần.

Nói xong Huyết Mân Côi ra hiệu bằng mắt với đám Tô Hiểu, Trần, Ân Đồ.

Những Khế Ước Giả khác nghe thấy câu này thì mừng thầm trong lòng, vậy mà bọn họ cũng có phần, lúc này ánh mắt nhìn về phía Huyết Mân Côi đã thay đổi.

Người phụ nữ này rất biết lôi kéo tâm người khác, Tô Hiểu cảm thấy rất hứng thú người phụ nữ này sẽ làm thế nào, chia đều là nói linh tinh, trước tiên không nói tới chuyện hắn có đồng ý hay không, Trần và Ân Đồ đều sẽ không đồng ý.

Những Khế Ước Giả kia chỉ làm nền vậy, ngoại trừ dùng súng bắn loạn ra thì không có cống hiến gì khác, người khổng lồ không phải dùng súng là bắn chết được.

Sắc trời mờ tối, thế tiến công của người khổng lồ yếu đi, đến chừng bảy giờ tối thế tiến công của người khổng lồ dừng lại hoàn toàn.

Người khổng lồ chỉ hoạt động vào ban ngày, buổi tối người khổng lồ rất uể oải, không tập kích nhân loại.

Ngày đầu tiên công phòng kết thúc, tất cả Khế Ước Giả đều thở phào nhẹ nhõm.

[Đã tiến vào buổi tối, bắt đầu kết toán điểm cống hiến công phòng.]

[Người thứ nhất: Byakuya, 1650 điểm cống hiến công phòng.]

[Người thứ hai: Lãnh Nguyệt, 1630 điểm cống hiến công phòng.]

[Người thứ ba: Adam, 1619 điểm cống hiến công phòng.]

[Người thứ tư: Trần, 315 điểm cống hiến công phòng.]

[Người thứ năm: Huyết Mân Côi, 268 điểm cống hiến công phòng.]



Tô Hiểu từ 120 xông thẳng lên thứ nhất, có thể thấy ban ngày hắn diệt được bao nhiêu người khổng lồ.

Tốc độ hắn giết người khổng lồ rất nhanh, bình thường đều là hai đao giải quyết.



Khu một, một đống lửa trại nhô lên, củi bị đốt cháy đùng đùng, một số côn trùng bay quay xung quanh lửa trại, thỉnh thoảng có côn trùng bay bị ngọn lửa đốt khét, rơi vào bên trong lửa trại.

Xung quanh lửa trại có mấy chục nữ Khế Ước Giả, ánh lửa chiếu lên trên mặt những nữ Khế Ước Giả này, có thể nói là trăm hoa đua nở.

- Đại tỷ, vậy mà có người đoạt thứ nhất của ngươi, tên này là ai vậy?

- Ban ngày chúng ta đều cố gắng để đại tỷ giết người khổng lồ, hơn nữa lúc trước chúng ta từng lưu ý tên tất cả Khế Ước Giả rồi, hắn ta đứng thứ hơn một trăm.

Một nữ Khế Ước Giả đeo kính gọng đen cắn móng tay, nàng là bộ óc của nhóm mạo hiểm Bỉ Ngạn Hoa, phụ tá trung thành của đội trưởng Lãnh Nguyệt, nhưng là người phụ nữ phúc hắc nhất.

- Phúc hắc muội, đừng suy nghĩ những chuyện này nữa, bây giờ để đại tỷ trở thành người thứ nhất mới là quan trọng nhất, đại tỷ rất cần những kết tinh linh hồn kia.

Một nữ Khế Ước Giả ngậm thuốc lá mặt ủ mày chau, nàng mặc bộ đồ tác chiến màu xanh, toàn thân mang theo ít nhất sáu khẩu súng dài ngắn.

- Đừng cách ta gần như vậy, mùi thuốc súng trên người tỷ quá nồng sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của ta, còn có cả mùi khói thuốc nữa… Nói tóm lại là ảnh hưởng tới suy nghĩ.

Người phụ nữ phúc hắc lảm nhảm một lát, không biết trong miệng lẩm bẩm cái gì.

- Mân Côi vừa báo cáo với ta, là một Khế Ước Giả có thực lực rất mạnh, còn có một điểm khiến ta lưu ý.

Nói chuyện là một người phụ nữ mặc áo bào pháp sư kiểu nữ màu trắng, có thể nói tướng mạo người phụ nữ này nghiêng nước nghiêng thành, tuy giọng nói nhu hòa nhưng có cảm giác lạnh lùng, nàng chính là đội trưởng của nhóm mạo hiểm Bỉ Ngạn Hoa: Lãnh Nguyệt.

- Tên Khế Ước Giả kia là nam, tuổi khoảng chừng 20, vũ khí chính là đao, kinh nghiệm chiến đấu phong phú một cách dị thường, hắn ta từng ra tay giết một Khế Ước Giả có thực lực không kém, một đao chết tươi, hơn nữa Mân Côi có nói hẳn là phạm vi năng lực của người đàn ông kia không lớn, chỉ dựa vào đao để chiến đấu.

Lãnh Nguyệt nhíu mày, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người phụ nữ phúc hắc.

- Tiểu Hắc, ngươi thấy thế nào?

Người phụ nữ phúc hắc liếc mắt nhìn một cái, toàn đội chỉ có Lãnh Nguyệt dám gọi nàng là Tiểu Hắc.

- Lại gọi Tiểu Hắc ta sẽ rút khỏi nhóm.

Người phụ nữ phúc hắc nhìn Lãnh Nguyệt với vẻ tức giận.

- Hừm, không gọi ngươi là Tiểu Hắc nữa, nói suy nghĩ của ngươi đi, Tiểu Hắc.

Những nữ Khế Ước Giả ở xung quanh đều che miệng cười trộm, người phụ nữ phúc hắc thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nếu Mân Côi tỷ nói là người kia rất mạnh, vậy có khả năng thực lực của tên kia không kém gì đại tỷ, dùng đao… Một đao giết chết Khế Ước Giả có thực lực không kém… Phạm vi năng lực không lớn nhưng vẫn rất mạnh…

Người phụ nữ phúc hắc cắn móng tay, trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa, ánh lửa không ngừng đung đưa trong đôi mắt nàng.

- Đại tỷ, tốt nhất là chúng ta đừng nên trêu chọc người đàn ông kia, tỷ còn nhớ tên biến thái trong nhóm mạo hiểm Huyễn Ảnh Lữ Đoàn không, chính là tên dùng súng lục ấy.

- Nếu như ta đoán không sai, có khả năng bọn họ phát triển theo hướng ngược, hơn nữa có khả năng tên dùng đao này càng biến thái, Mân Côi tỷ không thể nhìn thấu toàn bộ thực lực của hắn ta.

- Nếu như chúng ta theo hình thức PVE, vậy hai tên kia sẽ theo hình thức PVP, giết Khế Ước Giả càng mạnh hơn sinh vật trong thế giới diễn sinh.

Sau khi người phụ nữ phúc hắc nói mấy câu, cả đám nữ Khế Ước Giả nhóm Bỉ Ngạn Hoa đều hoa dung thất sắc.

Người đàn ông dùng súng lục để lại ảnh hưởng quá sâu tới bọn họ, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta giận sôi, mỗi một viên đạn đều có thể phá tấm khiên, phòng ngự đều mất đi ý nghĩa dưới viên đạn bạc của tên kia, hơn nữa trong lúc công kích sẽ mang theo thương tổn chân thực, hầu như khiến người ta tuyệt vọng.

- Này, này, này, muội đừng nói khủng bố như vậy có được không, lần trước thiếu chút nữa ta đã chết, bây giờ muội lại nói gặp phải một tên càng biến thái hơn? Rất muốn đi nhảy sông tự vẫn à?

Một tiểu vú em hơi co người lại, lần trước gặp phải người đàn ông súng lục, nàng là mục tiêu công kích chủ yếu của đối phương, nếu như không phải đội trưởng nhóm bọn họ yểm hộ, cùng với nữ vương cầm khiên cản một súng giúp nàng, nàng đã là một thi thể.

- Tiểu Hắc khoa trương quá rồi, người đàn ông kia không thể so được với những quái vật của Huyễn Ảnh Lữ Đoàn, hơn nữa thế giới này là thế giới hòa bình, giết chết Khế Ước Giả không thể nhận được thẻ màu đỏ tươi, cho nên khả năng đối địch không lớn.

Lãnh Nguyệt an ủi thành viên nhóm nàng, đồng thời truyền tin cho người phụ nữ phúc hắc, “Đừng đả kích khí thế”.

Người phụ nữ phúc hắc thở dài, có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng không thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng, tuy rằng nàng thông minh, nhưng không suy nghĩ tới cảm nhận của người yếu.

Dưới cái nhìn của người phụ nữ phúc hắc, chuyện gì cũng phải chuẩn bị vẹn toàn, nếu như nàng là đội trưởng, chắc chắn sẽ không thu nhận thành viên yếu, yếu là một loại tội.

Người phụ nữ phúc hắc chỉ cống hiến cho Lãnh Nguyệt.



Khu hai. Cũng bên một đống lửa.

Cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm nức của thịt nướng, cùng với mùi rượu mạnh tỏa ra.

Một đám đàn ông để mình trần thân trên ngồi vây quanh đống lửa uống từng ngụm rượu, ăn thịt, thỉnh thoảng những người đàn ông này sẽ cười to, có một số người còn ôm vai nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Một số người rõ ràng là Khế Ước Giả mới, sau khi nhìn thấy những tiền bối đang cười to xung quanh, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên lộ ra ý cười, ở bên trong Nhạc Viên tàn khốc, bọn họ có thể gia nhập hội huynh đệ là một loại may mắn.

Đây là hội huynh đệ, chỉ cần vào nhóm chính là huynh đệ một nhà, cùng vào sinh ra tử, người có tâm tư khó lường sẽ không được nhận.

- Lão đại, cùng uống một ly nào.

Một tên đại hán uống đỏ cả mặt đi tới bên cạnh Adam, toàn thân đầy mùi rượu, đưa chai rượu đã uống còn nửa cho Adam.

Adam đang kiểm tra ghi chép chiến đấu, bị đại hán cắt ngang cũng không nổi nóng, trái lại nhận lấy chai rượu trong tay đại hán uống ừng ực, rượu nhỏ xuống dưới cằm, hắn ta vẫn không có ý ghét bỏ.

- Liệt, tế bào Rc dung hợp thế nào, còn ý nghĩ ăn thịt người nữa không?

Giọng điệu của Adam ôn hòa, nhưng nhìn tư thế uống ừng ực vừa rồi, Adam cũng là người hào hùng, chỉ là không thể hiện rõ ra bên ngoài.

- Hai thứ kia ngươi lấy đâu ra vậy, hiệu quả rất tốt, bây giờ vị giác của ta đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn còn chút ý nghĩ ăn thịt người, có lẽ sẽ biến mất hoàn toàn nhanh thôi.

Nửa thân trên để trần của Liệt che kín hoa văn màu đỏ rực, thỉnh thoảng hắn ta còn giơ miếng thịt to trong tay lên, giống như lâu rồi chưa được ăn thịt nướng.

- Nói ra cũng rất trùng hợp, người bán đồ cho ta cũng tiến vào thế giới người khổng lồ, bây giờ ở cùng khu ba với Tiểu Trần, nhưng huynh đệ kia không thân thiện lắm, hi vọng Tiểu Trần không sao, tuy Tiểu Trần hơi kiêu ngạo, nhưng là mầm non rất tốt, hơn nữa khi ở trong đoàn không biểu hiện kiêu ngạo.

Adam thở dài, hắn ta có chút bận tâm về Trần.

- Đừng lo lắng lão đại, nếu tên kia dám động vào Tiểu Trần toàn đội chúng ta liều mạng với tên đó, có dũng khí thì giết hết chúng ta thử xem.

Liệt cười to, hét to xong lại uống rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận