Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 475: Tổ Hợp Kỳ Lạ

- Ngươi chắc chắn là con đường này không nhầm chứ?

Vẻ mặt lão Baltic cẩn thận đi trong khu vực nổ, phía trước là Tô Hiểu và Bố Bố.

Lão này hấp thu Tái Sinh Noãn xong, tình huống cơ thể ổn định lại, cho nên càng tiếc mệnh và sợ chết.

Lúc trước Tô Hiểu đã rải thuốc nổ, hơn nữa hắn từng hỏi dò lão Baltic, sau khi Bạo Tạc Nghĩ chui vào đất có di chuyển không, đáp án là không.

Đi trong khu nổ, Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn lão Baltic:

- Lúc trước ngươi không chuẩn bị đường lui à?

Lão Baltic lắc đầu, cười tự giễu.

- Không chuẩn bị, Nguyên Sinh Chi Chủng ăn mòn lý trí của ta rất nghiêm trọng, khi đó trong đầu ta chỉ nghĩ làm sao nhận được Tái Sinh Noãn.

Nói xong, lão Baltic thở dài.

- Ồ, có lẽ ngươi không tin, đây là lần thứ sáu ta đến trộm Tái Sinh Noãn.

Lão Baltic nhìn về phía Mẫu Sào, giống như nghĩ tới chuyện buồn cười gì đó.

- Trùng tộc vốn không xâm lược bọn ta, mấy trăm năm qua đều là bộ lạc Asenman chủ động tấn công trùng tộc.

Đối với lời lão Baltic nói, Tô Hiểu không cảm thấy bất ngờ.

Tái Sinh Noãn là con đường sống duy nhất của chiến sĩ Huyết Đằng, các đời thủ lĩnh bộ lạc Asenman muốn cướp tài nguyên này cũng không kỳ lạ.

Lúc hai người nói chuyện đã đi ra khỏi khu nổ tung, lão Baltic quay đầu nhìn Mẫu Sào.

- Chiến tranh với trùng tộc sắp kết thúc rồi.

Lão Baltic đứng tại chỗ, nhìn Mẫu Sào từ xa.

- Lúc trước ta gặp nữ vương trùng tộc, nghe giọng điệu của nàng là chuẩn bị rời đi, hẳn là cảm ứng được “hàn tai” sắp tới, có lẽ bộ lạc Asenman không thể trải qua “hàn tai” lần này.

- Hàn tai?

- Đúng vậy, hàn tai, không có hàn tai, sẽ không có chiến sĩ Huyết Đằng được sinh ra.

Hai người đi về phía bộ lạc Asenman, vừa đi vừa nói chuyện.

- Nếu như chỉ là đối đầu với trùng tộc, bọn ta không cần tiến hành nghi thức, trở thành “chiến sĩ đoản mệnh” chó má kia.

Lão Baltic nghiến răng ken két.

- Hả? Chiến sĩ Huyết Đằng không sinh ra vì đối đầu với trùng tộc sao?

- Đương nhiên là không, chúng nó tính là gì.

Lắc đầu cười, lão Baltic nói tiếp:

- Nữ vương trùng tộc luôn cho rằng bọn ta không phải đối thủ của nàng, nhưng nàng không biết, nếu như không phải Mẫu Sào có thể sản xuất ra Tái Sinh Noãn, còn không thể nô dịch, bọn ta đã sớm diệt nàng, chiến sĩ Huyết Đằng truyền thừa mấy ngàn năm, hơn nữa trùng tộc mới hàng lâm mấy trăm năm mà thôi, có lẽ nữ vương trùng tộc cũng cảm nhận được thứ trong rừng rậm màu đen càng ngày càng ổn định, có dấu hiệu thức tỉnh, mùa hè sắp qua đi, gió mùa đông lạnh thấu xương sắp tới, cho nên rời khỏi hòn đảo này là lựa chọn sáng suốt.

Lão Baltic không nói bên trong rừng rậm màu đen có thứ gì, nhưng lão ta không nói linh tinh.

Bộ lạc Asenman lựa chọn định cư ở khu vực đất đỏ đã rất dị thường, phải biết rằng, chỉ cần đi qua cầu đá, bọn họ sẽ tới khu vực bình thường.

Hoàn cảnh ở khu vực bình thường rất tốt, có nước ngọt và đồ ăn phong phú, tuy dã thú nhiều hơn một chút, nhưng đối với bộ lạc Asenman mà nói, những dã thú kia là đồ ăn.

Bộ lạc Asenman không lựa chọn đi vào khu vực bình thường, mà ở khu vực đất đỏ có hoàn cảnh ác liệt.

Ngoài khu vực bình thường chính là rừng sâu màu đen, hai khu vực sát nhau, nếu như bên rừng rậm màu đen xuất hiện tình huống gì, xui xẻo đầu tiên là khu vực bình thường.

Ở khu vực đất đỏ thì khác, xung quanh đầy núi, chỉ có một cầu đá thiên nhiên làm cầu nối, nơi này là “pháo đài” thiên nhiên.

- Nữ vương trùng tộc chưa từng thấy, cũng không quan tâm cảnh cáo của tổ tiên bọn ta, dưới cái nhìn của nàng nơi này chỉ là một tiểu đảo tinh cầu hẻo lánh, không thể sánh bằng hư không, nhưng nàng không biết, bộ lạc Asenman bọn ta cũng từng là chủng tộc hư không.

Tô Hiểu dừng bước, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ lạ nhìn lão Baltic.

- Rất bất ngờ sao? Những chuyện này ban đầu không thể truyền ra ngoài, hiện giờ bộ lạc Asenman còn có thể vượt qua tai nạn hay không còn chưa rõ, cho nên nói cũng không sao.

Lão Baltic nhìn lên trời, trong đôi mắt vẩn đục già nua đầy bất đắc dĩ.

- Bọn ta là người trông coi, một vị vương giả trong hư không phái xuống trông coi, đã trông coi nơi này mấy ngàn năm, trên hòn đảo cằn cỗi này, bọn ta chậm rãi mất đi văn minh, mất đi khoa học kỹ thuật, tộc nhân càng ngày càng giống người nguyên thủy, không thể rời khỏi hòn đảo này đã hạn chế phát triển của bọn ta.

Lão Baltic thở dài.

- Quên đi, nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên dẫn ngươi nhìn nghi thức trowsc đã, đám người mạo hiểm các ngươi luôn đưa ra những yêu cầu khiến người ta không hiểu nổi.

Tô Hiểu đang suy nghĩ lời lão Baltic nói.

Lúc trước hắn cho rằng đảo Thôn Phệ là lấy chiến tranh giữa trùng tộc và nhân loại làm nhạc dạo chính, hiện giờ nhìn lại không phải là như vậy.

Bộ lạc Asenman được phái tới đảo, bọn họ là người ngoại lai trông coi, trông coi thứ gì hoặc sinh vật gì đó trên đảo.

- Nếu các ngươi có thực lực tiêu diệt trùng tộc, vậy sao không nô dịch bọn chúng, để trùng tộc sản sinh Tái Sinh Noãn.

Lão Baltic đi trước lắc đầu.

- Đánh đổi quá cao, trừ phi hàn tai không đến, bằng không bọn ta không biết dùng thứ đó, tuyệt đối sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!

Lão Baltic không lên tiếng nữa, như hũ nút đi phía trước.

- Đợi đã.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, lão Baltic cau mày, cho rằng Tô Hiểu muốn ép hỏi lão ta chuyện gì đó.

- Có người đang tới gần.

Tô Hiểu đặt tay lên chuôi đao, tuy lão Baltic không tin Tô Hiểu, nhưng lão ta biết chuyện như vậy Tô Hiểu sẽ không đùa giỡn.

Tiếng nổ của động cơ truyền tới, một chiếc xe bọc thép ba hàng ghế lọt vào tầm mắt, dùng mông để suy nghĩ, lái xe bọc thép là Khế Ước Giả.

Bên trong xe bọc thép, một nam nhân râu quai nón dựa vào ghế, bên cạnh là một nữ Khế Ước Giả, tay của hắn ta đang dạo chơi trong quần áo của nữ Khế Ước Giả này.

- Lão Hắc ca, phía trước có người.

Tài xế gầy gò mở miệng.

- Thổ dân hay là Khế Ước Giả?

Lão Hắc râu quai nón rút tay khỏi người nữ Khế Ước Giả, vuốt râu quai nón trên cằm.

Lão Hắc không phải người da đen, da hắn ta chỉ hơi đen mà thôi, cộng thêm mặt đầy râu quai nón, cho nên đều gọi hắn ta là lão Hắc.

- Một thổ dân và… Một Khế Ước Giả!

- Hả?

Lão Hắc ngồi dậy, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Bên trong xe bọc thép có tổng cộng sáu người, năm nam một nữ, chiếc xe bọc thép này hẳn là dùng kỹ thuật áp súc không gian mang theo.

- Hắc ca, đừng để ý tới bọn họ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi khu vực đất đỏ, đã một ngày rồi chúng ta không có đồ ăn, nếu như không phải tên ngu ngốc kia chết đi, chúng ta sẽ không thiếu đồ ăn.

Nữ Khế Ước Giả bên cạnh lão Hắc mở miệng, giọng điệu của nữ Khế Ước Giả này đầy nịnh nọt, địa vị ở trong đám người hẳn là không cao.

- Trên người bọn họ mang theo đồ ăn và nước ngọt.

Lão Hắc thấy Bố Bố cõng thịt khô và nước suối.

- Tốt rồi.

- Cướp của bọn họ.

Mấy tên Khế Ước Giả vội vàng lấy vũ khí ra.

- Lão Hắc, đừng kiếm chuyện nữa, mau rời khỏi quan trọng hơn.

Lão giả ở hàng cuối xe bọc thép mở miệng, lão giả ngồi một mình ở hàng sau, khi nói chuyện lấy một miếng bánh bích quy ra ăn.

Tiếng nhai nuốt vang lên trong xe, bao gồm cả lão Hắc, mấy người đều nuốt nước bọt, bọn họ đã không ăn một ngày rồi.

- Thiết đại sư, không có nhiều đồ ăn…

Lão Hắc vừa mở miệng, phát hiện Thiết đại sư đang lạnh lùng nhìn hắn ta.

Cơn giận bốc lên trong lòng, nếu so về thực lực, lão Hắc có thể đánh lão giả này thành bánh thịt.

Nhưng lão Hắc không dám, nếu như lão giả này thiếu một sợi lông, đội trưởng của hắn ta sẽ chém hắn ta nhắm rượu.

- Ta nói đừng để ý tới bọn họ, ngươi không nghe à?

Thiết đại sư ăn sạch bánh bích quy trong tay, lấy một chai nước ra ung dung uống.

- Đã biết đại sư, chúng ta đi.

Lão Hắc thở phào một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận