Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 248: Chim Nhỏ Phẫn Nộ

Đi trong thông đạo bằng đá, thỉnh thoảng Tô Hiểu sẽ cảnh giác quan sát bốn phía.

Sau khi tiến vào “khu thí nghiệm luyện kim Biruma” trong lòng hắn hơi bất an, giống như nơi này ẩn giấu nguy hiểm to lớn.

Ánh đèn pin lay động, tiểu hoàng đế theo sát sau lưng Tô Hiểu, hiện giờ Tô Hiểu thành nhánh cỏ cứu mạng của hắn ta.

Tạm thời Tô Hiểu cũng cần tiểu hoàng đế, cho nên để đối phương theo mình.

- Ngươi từng tới nơi này rồi à?

- Chưa từng tới.

- Vậy sao ngươi biết rõ đi hướng nào?

- Một loại trực giác kỳ lạ, chỉ có nơi này là an toàn, tiến vào lối khác sẽ là đường chết.

Tô Hiểu không tiếp tục để ý tới tiểu hoàng đế nữa, tinh thần của hắn tập trung cao độ.

Sau khi đi bộ trong thông đạo bằng đá mười phút thì phía trước xuất hiện ánh sáng mù mịt, trong không trung tràn đầy vị trong veo.

[Liệp Sát Giả đã tiến vào bên ngoài “khu thí nghiệm luyện kim Biruma”, mật độ độc tố luyện kim tăng cao, trang bị lọc không khí sắp mất đi hiệu lực, xin mở trang bị lọc không khí cường độ cao hơn, mỗi tiếng tốn 150 Nhạc Viên Tệ.]

Tô Hiểu dừng bước lại, đây là Luân Hồi Nhạc Viên thừa dịp cháy nhà hôi của.

- Mở ra.

Vòng bảo hộ trong suốt ở xung quanh cơ thể tăng mạnh, vị trong veo trong không khí đã biến mất.

[Liệp Sát Giả chịu khí độc Carnison ăn mòn, mỗi giây tốn 10 điểm giá trị sinh mệnh, hiệu quả kéo dài 5 giây.]

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tô Hiểu đã trúng độc, giá trị sinh mệnh đang giảm đi rất nhanh.

Lúc này mới tiến vào bên ngoài “khu vực thí nghiệm luyện kim Biruma”, Tô Hiểu còn chưa thấy kẻ địch, điểm sự sống của hắn đã mất đi non nửa, cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không được.

Do dự một lát, Tô Hiểu lấy hạch tâm của Bố Bố ra, hắn chuẩn bị triệu hoán Bố Bố.

Bố Bố là Teigu sinh vật, có liên quan tới luyện kim học, không biết có thể miễn dịch với khí độc này không.

Bố Bố xuất hiện, vừa xuất hiện Bố Bố liền vây quanh Tô Hiểu vui chơi.

Tô Hiểu kiểm tra trạng thái của Bố Bố, phía dưới thông tin của Bố Bố xuất hiện một hàng chữ nhỏ.

[Đang bị khí độc Carnison ăn mòn, mỗi giây chịu 1 điểm thương tổn chân thực.]

Bố Bố không thể miễn dịch với khí độc luyện kim, cũng may tổn thất rất ít giá trị sinh mệnh, có hiệu quả khôi phục của vầng sáng nữ thần Băng Tuyết, Bố Bố sẽ không gặp nguy hiểm.

Bố Bố khịt khịt mũi, giống như rất ghét mùi trong không khí.

Cảm giác tràn đầy sức sống xuất hiện, dưới ảnh hưởng của vầng sáng nữ thần Băng Tuyết, giá trị sinh mệnh của Tô Hiểu bắt đầu khôi phục, bực bội vì bị khí độc luyện kim ăn mòn chậm rãi biến mất.

- Đây là Teigu của ngươi à? Từ xưa tới nay ta chưa từng thấy Teigu loại này.

Tiểu hoàng đế giơ tay ra muốn vuốt đầu Bố Bố.

“Gâu gâu gâu…”

Bên trong yết hầu của Bố Bố phát ra tiếng gầm nhẹ, miệng đầy răng nanh nhe ra, dáng vẻ đứa thiếu não ở trước mặt Tô Hiểu đã biến mất.

Nếu tay tiểu hoàng đế còn dám tiến về trước, cánh tay hắn ta sẽ không còn.

- Teigu thật hung dữ.

Tiểu hoàng đế thức thời lùi về sau, trong mắt Bố Bố đã xuất hiện tính sói.

- Bố Bố, lúc nào cũng phải chú ý xung quanh.

Nghe thấy mệnh lệnh của Tô Hiểu, Bố Bố vẫy đuôi chạy đến bên cạnh Tô Hiểu, cọ vào đùi hắn.

Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm trong tay đi về phía trước, Bố Bố theo sát phía sau.

Càng đi tới cuối ánh sáng càng rõ, hắn tắt đèn pin đi.

Đi tới cuối lối đi, một cơn gió nhẹ thổi qua gò má Tô Hiểu, hắn đứng ngây ra tại chỗ.

Tình cảnh trước mặt thực sự khiến người ta chấn động, không biết nơi này sâu trong lòng đất bao nhiêu mét, nhưng trước mặt hắn là tình cảnh tràn đầy sức sống.

Phía trước là một vùng đất trống mênh mông vô bờ, khắp nơi trên đỉnh không là một vùng trắng xóa, không thấy rõ cấu tạo cụ thể, có khả năng ánh sáng tới từ nơi này.

Gió nhẹ thổi qua bãi cỏ trên mặt đất, giống như một vùng hải dương xanh biếc, có thể thấy mấy cái cây ở phía xa, lá cây được gió thổi vang lên xào xạc.

Giẫm lên trên bãi cỏ xốp mềm, Tô Hiểu cảm thấy bây giờ không giống đi sâu vào lòng đất, mà như đi tới một vùng thảo nguyên nào đó, một vùng thảo nguyên có phong cảnh đẹp tuyệt trần.

- Phía dưới hoàng cung lại có nơi như thế này sao, thật khó tin.

Tiểu hoàng đế đứng ngây ra tại chỗ.

- Sao sinh thái ở nơi này có thể duy trì được nhỉ?

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn mấy con chim nhỏ bay qua bên trong, những con chim nhỏ này có hình thể gần giống với chim sẻ, chúng có bộ lông màu lam diễm lệ.

Sau khi thấy những con chim sẻ màu lam, bỗng nhiên Tô Hiểu cảm thấy sởn tóc gáy.

Mười mấy con chim nhỏ màu lam bay quanh đỉnh đầu Tô Hiểu, tốc độ bay càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng bắt đầu bay lượn như vũ yến.

Kỳ lạ chính là những con chim nhỏ màu lam này chỉ nhìn chằm chawmf Tô Hiểu, không hề liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế.

Đến rồi!

Tô Hiểu để ngang Trảm Long Thiểm trước người, một đạo tàn ảnh màu lam bay vèo tới.

Trảm Long Thiểm xẹt qua một đạo nửa vòng tròn trong không trung, lưỡi đao chém chính xác lên người chim nhỏ.

Lực cản nhẹ truyền tới, sắc mặt Tô Hiểu thay đổi, từ sau khi tiến vào thế giới Akame đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này, cường độ cơ thể của loại chim nhỏ màu lam này không thấp.

Một đao chém chim nhỏ màu lam thành hai, thi thể của chim nhỏ màu lam lướt qua hai bên Tô Hiểu.

Rầm.

Hai tiếng vang trầm đục cùng truyền tới, Tô Hiểu liếc mắt nhìn bãi cỏ bên cạnh, trên cỏ xuất hiện lỗ thủng to bằng cánh tay, lỗ thủng sâu không thấy đáy.

Lực lao xuống thật mạnh, nếu như con chim nhỏ màu lam lao trúng người Tô Hiểu, nhất định sẽ tạo ra lỗ máu to bằng nắm tay.

Mà chim nhỏ màu lam này còn mười mấy con bay quanh trên không.

Một con chim nhỏ màu lam tử vong giống như khiến những con chim nhỏ màu lam khác nổi giận, những sinh vật xinh đẹp này cùng lao xuống, cơ thể thẳng tắp, cái mỏ nhọn giống như cái dùi.

Tô Hiểu lùi lại vài bước, những con chim nhỏ màu lam này lao qua trước mắt hắn.

Rầm, rầm, rầm…

Bùn đất bắn lên, cỏ vụn bay đầy trời, những con chim nhỏ này chui hết vào mặt đất.

Tô Hiểu đứng tại chỗ quan sát, mười mấy con chim nhỏ loại này hắn còn có thể ứng phó, nếu hơn trăm con thì chỉ có thể đợi chết, mật độ lao xuống đó tuyệt đối không tránh được.

Mấy phút sau bên trong những lỗ thủng kia không có bất luận động tĩnh gì, Tô Hiểu đi lên trước, hắn phát hiện rìa lỗ thủng sâu không thấy đáy có vết máu, vết máu màu xanh nhạt.

Những con chim nhỏ khởi xướng công kích theo hình thức tự sát, sau khi đi vào mặt đất sẽ bị lực xung kích mạnh đâm chết.

Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm, hắn mới tiến vào bên ngoài “khu vực thí nghiệm luyện kim Biruma” đã bị những con này ra oai phủ đầu.

“Gâu gâu.”

Bố Bố kêu to về phía xa, Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Bố Bố, ngay sau đó nhìn về phía Bố Bố sủa.

- Sao lại nhiều như vậy?

Tô Hiểu nắm lấy tiểu hoàng đế vươn mình nhảy lên lưng Bố Bố, cũng bảo Bố Bố lập tức mở năng lực “Dốc hết tốc lực xung phong”.

Dốc hết tốc lực xung phong (chủ động): Sau khi mở năng lực này tốc độ di chuyển của Bố Bố sẽ tăng 100%, mỗi phút tiêu hao 10 điểm giá trị pháp lực, có thể chống đỡ được vật nặng.

- Bố Bố, chạy mau.

Bố Bố không chút do dự lao nhanh, gió mạnh thổi vào mặt.

Tô Hiểu cưỡi trên lưng Bố Bố quay đầu nhìn về phía sau.

Trên bầu trời ở phía sau cách Tô Hiểu mấy trăm mét, lúc này trên bầu trời có hàng ngàn con chim nhỏ màu lam đang bay.

100 con đã muốn mạng Tô Hiểu rồi, hàng ngàn con hoàn toàn là cấp bậc tai nạn.

Cũng may Bố Bố chạy rất nhanh, Bố Bố lè lưỡi nhìn bầy chim phía sau.

- Đừng hết nhìn đông lại nhìn tây nữa, chuyên tâm chạy đi.

Tô Hiểu bị hành động của Bố Bố làm sợ hết hồn, có lần đứa thiếu não này chở hắn té ngã rồi.

- Cây.

Tô Hiểu kêu to một tiếng.

Trước mặt Bố Bố là một cây già có đường kính mười mấy mét, nghe thấy Tô Hiểu nói Bố Bố quay đầu lại, cố gắng né tránh cái cây già kia.

Bố Bố chạy qua cái cây già, mà khoảng cách giữa nó và cây già còn chưa tới hai mươi centimet.

Rầm.

Tô Hiểu cảm nhận được cơ thể tiểu hoàng đế trong tay chấn động, đầu tiểu hoàng đế đập vào cây, con mắt đảo một vòng rồi ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận