Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1188: Gió tanh mưa máu

[Nhiệm vụ chính: Quyền lợi chi quan.]

Cấp độ khó: Lv30.

Giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ: Lựa chọn một vương tử hay công chúa, khiến người đó thành công kế thừa vương vị.

Thông tin nhiệm vụ: Liệp Sát Giả có 15 ngày lựa chọn.

Kỳ hạn nhiệm vụ: 30 ngày.

Quest thưởng: 4 điểm thuộc tính chân thực, năng lực bất kỳ mà bản thân nắm giữ tăng lên 1 cấp.

Trừng phạt nhiệm vụ: Không.



Tô Hiểu thành công kích hoạt nhiệm vụ chính, mà nhiệm vụ chính này vô cùng thân mật.

Đầu tiên, Tô Hiểu lựa chọn đứng bên vương tử hay công chúa nào trước, hắn có 15 ngày quan sát, tuy nói hắn vì thân phận Thiết Chi Thủ không thể đứng ở mặt ngoài, nhưng cũng có ưu thế lớn.

Thứ yếu là nhiệm vụ chính lần này không có trừng phạt, rất có thể liên quan tới thế giới “trả tiền” như thế giới nguyên sinh, bởi vậy yêu cầu của nhiệm vụ chính tương đối hào phóng.

Không chỉ như thế, kỳ hạn nhiệm vụ lần này rất dài, thời gian đủ cho Tô Hiểu thăm dò thế giới nguyên sinh này, ví dụ như hoàn thành lên cấp nhóm mạo hiểm, hay tìm kiếm di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh gì đó.

Nhiệm vụ lên cấp của nhóm mạo hiểm tạm thời chưa kích hoạt, di tích của Diệt Pháp Chi Ảnh cũng chưa tìm ra được manh mối, cũng may thời gian đầy đủ, hai phương diện này tạm thời không gấp.

Chuyện hàng đầu hiện giờ, là phải làm rõ nhiệm vụ chính, dù sao khen thưởng của nhiệm vụ lần này đúng là quá phong phú. Trước tiên không nói tới 4 điểm thuộc tính chân thực, “tăng 1 cấp năng lực bất kỳ mà bản thân nắm giữ” cũng đủ mê người.

Kiểu khen thưởng này Tô Hiểu từng nhận được một lần, hắn dùng khen thưởng đó cưỡng ép tăng năng lực Chí Tôn Phong Nhận cấp Max lên một cấp, chỗ tốt hiện rõ. Nếu không nhờ lần tăng đó, Trảm Long Thiểm không thể nhanh chóng tăng tới phẩm chất màu vàng như thế.

Bởi vậy nhiệm vụ chính lần này, Tô Hiểu muốn cố gắng lớn nhất hoàn thành, hắn có mấy loại năng lực cấp max cân tăng lên, mỗi loại năng lực cấp max tăng lên, đều tăng lực chiến đấu của hắn trên diện rộng.

“Tính thời gian, sáng mai mấy dòng dõi của ta sẽ tới, tối nay ngươi giúp ta xử lý xong mấy người.”

Lão quốc vương móc một cuốn da dê nhỏ từ trong lồng ngực ra, Tô Hiểu tiến lên mấy bước đi tới trước người lão quốc vương, nhận lấy cuốn da dê.

“Lần này không cần để bọn họ biến mất bí mật, người thừa kế vương vị mới không thể phục chúng, ngươi cần khiến bọn họ biết đối kháng với họ ‘Herbert’ sẽ có kết cục gì. Không, khiến người cả vương đô đều biết, Thiết Chi Thủ ngươi là con dao sắc bén nhất của Bay Herbert ta.”

Lão quốc vương vỗ cẳng tay của Tô Hiểu, ý của lão ta là muốn Tô Hiểu quang minh chính đại đi loại bỏ dị kỷ, làm nền cho tranh cướp quyền lực và tân vương thượng vị.

Chuyện Tô Hiểu cần làm vô cùng đơn giản, chính là giết đám người có dụng tâm khác, tối nay trong vương đô tất gió tanh mưa máu.

“Cho dù đi làm, dẫn theo trên 50 hộ vệ trực thuộc của vương tộc, không, đối với ngươi mà nói, 20 người là đủ.”

Tay lão quốc vương buông xuống, lại bắt đầu liên tục ho khan.

“Không thành vấn đề.”

Tô Hiểu xoay người đi ra khỏi phòng nghị sự, không hành lễ với lão quốc vương, cũng không dùng kính ngữ gì. Đây chính là Thiết Chi Thủ, giúp lão quốc vương trừ đi dị kỷ là đủ, làm lễ nghi rườm rà kia căn bản không có ý nghĩa.

“Nếu như, ta nói nếu như…”

Lão quốc vương đột nhiên mở miệng, Tô Hiểu dừng bước lại.

“Nếu như Harde làm chuyện khác người gì, cho hắn một cơ hội sửa đổi.”

Đôi mắt của lão quốc vương nhắm nghiền, Harde mà lão ta nói là đại vương tử, một tên vương tử năm nay đã 47 tuổi. Đối với trưởng tử, lão quốc vương cho lão ta một đặc quyền.

“Đã biết, đại vương tử, một cơ hội không giết.”

Câu nói này là câu dài nhất Tô Hiểu nói khi vào phòng nghị sự, lão quốc vương hơi bất ngờ, lão ta chưa từng nghe Thiết Chi Thủ nói nhiều chữ như thế.

Trước đây, vị Thiết Chi Thủ này cơ bản đều là: “Ừm, biết, rõ, tốt, tuân mệnh, giết”.

“Đúng là hiếm thấy.”

Lão quốc vương không sinh nghi, trong lòng Tô Hiểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra không cần giết ra khỏi vương cung nữa.

Tô Hiểu đẩy cửa phòng nghị sự rời đi, trong phòng nghị sự chỉ còn lại mình lão quốc vương, lão ta ngồi trên vương tọa, đôi mắt vẩn đục nheo lại.

“Đám dòng dõi của ta, các ngươi… Sẽ mang tới ngạc nhiên vui mừng gì cho ta?”

Lão quốc vương tốn sức ngồi dậy, cơ thể lam lũ của lão ta đứng trước vương tọa, lão ta từng thắng lợi trong tranh cướp quyền lợi 45 năm trước, trả giá lớn, lão ta tự tay loại bỏ tất cả người thân, bao gồm phụ vương của lão ta.



Trong vương cung, Tô Hiểu cho cuốn da dê kia vào trong không gian dự trữ, hắn không muốn thực hiện chức trách của Thiết Chi Thủ vào tối nay.

Khi Tô Hiểu đi ra khỏi vương cung, phát hiện Bố Bố đang quan sát một hộ vệ trực thuộc của vương tộc. Hộ vệ kia đứng thẳng tắp, Bố Bố cũng ngồi thẳng tắp, đang mắt to trừng mắt nhỏ với thị vệ kia.

Trong lòng thị vệ kia suy sụp, hắn ta biết rõ lai lịch của con “chó” này, bởi vậy hắn ta không thể đắc tội.

Phát hiện Tô Hiểu đi ra, Bố Bố hất đầu với thị vệ kia, ý là ngày hôm nay tha cho ngươi một mạng, lần sau gặp.

Tô Hiểu ra khỏi đình viện của vương cung xong, đi thẳng về phía nhà của Thiết Chi Thủ.

Mười phút sau, Tô Hiểu tới nhà của Thiết Chi Thủ, lúc này hắn mới có thời gian cẩn thận kiểm tra chỗ ở.

Đình viện ở nơi này rất to, nhưng trong đình viện bụi cỏ dại mọc đầy, nhìn dáng vẻ đã lâu không được xử lý. Ao nước cũng gần khô, trong nước ao xanh lét không có bất cứ vật còn sống nào.

Tô Hiểu sửng sốt phát hiện, trong nhà của Thiết Chi Thủ không có tôi tớ. Không đúng, có hai tôi tớ, nhưng mà hai tiểu loli kia nhìn dáng vẻ chỉ khoảng 10 tuổi.

Thật ra không phải Thiết Chi Thủ không có tôi tớ, mà đều bị Thiết Chi Thủ trước đuổi đi. Còn chuyện lột da thị nữ làm ấm giường lúc trước, cũng không phải vì hai thị nữ kia ngủ trong khi làm ấm giường, mà vì hai thị nữ kia là cơ sở ngầm của một quan chức sắp xếp vào, sau khi bị lộ thì trực tiếp xử lý.

Sắp xếp cơ sở ngầm ở chỗ Thiết Chi Thủ rất có giá trị, có lúc có thể tránh khỏi họa sát thân.

Có khả năng là Thiết Chi Thủ lúc trước thật sự không tìm được tôi tớ đáng tin, nên hắn ta mua hai nô lệ từ chỗ thương nhân bán nô lệ, cũng chính là hai tiểu loli kia.

Vương quốc cấm chỉ buôn bán người, nhưng có loại nhân khẩu đặc biệt có thể buôn bán, chính là buôn bán nhân loại có máu tử linh.

Tử linh là sinh vật hình người, chúng nó có thể sinh ra đời sau với nhân loại, những đời sau này được gọi là hỗn huyết. Trong đó phần nhỏ hỗn huyết sẽ bị buôn bán làm nô lệ, tiêu chuẩn là huyết mạch nhân loại cao gấp đôi huyết mạch tử linh.

Loại hỗn huyết này không nguy hiểm, cho tới nay không phát hiện ra năng lực đặc biệt gì. Đặc biệt duy nhất chính là sức lực mạnh hơn người bình thường một chút, chỉ thế mà thôi.

Chỗ tốt không có, chỗ hỏng thì nhiều. Dựa theo ghi chép trước đây, tuổi thọ của hỗn huyết chỉ bằng một phần hai nhân loại, 1/10 tử linh, tuổi thọ bình quân khoảng 30~40 tuổi.

Mua hai tên hỗn huyết này, Thiết Chi Thủ trước đã trả một số lớn kim tệ. Hai tên hỗn huyết này không có sức chiến đấu, nhưng bọn họ từng được thương nhân nô lệ huấn luyện, tinh thông việc nhà, nấu nướng, các công việc như làm ấm giường. Càng quan trọng hơn là, hai tên hỗn huyết này khó có khả năng là cơ sở ngầm của người khác.

Tô Hiểu vừa đi vào đình viện, A Mỗ lập tức tiến lên đón, trong tay có nửa ngọn núi giả. Về phần tại sao chỉ có nửa, dấu răng phía trên đã có thể giải thích vấn đề này.

Tô Hiểu thật sự không ngờ tới con hàng A Mỗ này đói bụng cuống lên sẽ gặm cả núi giả, nếu như mặc kệ không quan tâm mà nói, chưa tới hai ngày trạch viện sẽ bị san bằng thành bình địa. Cũng may hắn có quyền trong tay, ẩm thực của A Mỗ ở thế giới này không thành vấn đề.

Khi Tô Hiểu đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện hai tiểu loli kia vẫn đang úp mặt vào tường, đồng thời vai thỉnh thoảng hơi rung động.

Tô Hiểu ngồi trên một cái ghế gỗ, lấy một điếu thuốc ra.

“Hai người các ngươi, tới đây.”

Hai tiểu loli xoay người, lúc này hai bọn họ đã khóc ướt đẫm mặt, nhanh chóng chạy tới quỳ dưới chân Tô Hiểu.

“Còn dám khóc một tiếng, ta làm thịt các ngươi.”

Tô Hiểu phả ra làn khói xanh, hắn đang do dự có nên bảo hai tiểu loli này dọn ra khỏi trạch viện hay không? Nếu mà như vậy, bên trong trạch viện không có những người khác, như vậy sẽ khiến người ta hoài nghi.

Lời nói của Tô Hiểu chỉ có thể dùng lập tức nghe lời để hình dung, hai tiểu loli lập tức nín khóc, bọn họ một người buộc tóc đuôi ngựa hai bên, người còn lại buộc tóc đuôi ngựa nghiêng, có trời mới biết vì sao hai chị em cố chấp buộc tóc đuôi ngựa.

“Nói một chút xem hai ngươi có thể làm gì.”

Tô Hiểu không muốn để hai bình hoa trong trạch viện, nghĩ có lẽ Thiết Chi Thủ trước sẽ không để hai bình hoa trong nhà đâu.

“Đại nhân, bọn ta biết giặt quần áo, nấu nướng…”

Rõ ràng là em gái thông minh hơn một chút, nàng liên tục nói ra mấy chục chuyện am hiểu, chị gái nàng còn đang ngơ ngác nhìn, tám chín phần mười còn kinh hoảng.

“Đi làm cơm, những chuyện khác không cần các ngươi làm, chỉ cần làm tốt chuyện này là được.”

“Thật sao? Đại nhân không trừng phạt bọn ta à?”

Rõ ràng là chị gái hơi ngốc, em gái nàng ước gì có thể cắn nàng một cái, chuyện này đúng là cạn lời.

“Cho các ngươi… Một tiếng.”

“Không thành vấn đề, đại nhân, tài nấu nướng của bọn ta tuyệt đối khiến ngài hài lòng.”

Em gái nở nụ cười, nhưng mà nàng không biết chính là, làm cơm mà Tô Hiểu nói là tính toán sức ăn của A Mỗ, đó cũng là chuyện không ung dung.

Nếu hai chị em có thể giải quyết vấn đề ăn uống của A Mỗ, vậy thì hai bọn họ có tác dụng. Nếu hai bọn họ không thể giải quyết, vậy bọn họ không có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận