Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 807: Tàn bạo

- Mỹ nhân đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng.

Một binh sĩ đế quốc ôm một thú nhân bán sói, đây là một thú nhân nữ, đối với binh sĩ đế quốc trấn thủ cứ điểm Kurotsuchi mấy năm mà nói, nữ tính + vóc dáng đẹp chẳng khác nào mỹ nhân, còn cái đầu sói kia, dùng quần áo che lên là được, dù sao bán thú nhân chỉ có cái đầu khác với nhân loại, cấu tạo cơ thể đều tương tự.

Bán thú nhân Lang Tộc nữ kia cúi đầu, nàng không hoảng sợ, chỉ ngây dại, dưới tàn phá của chiến tranh lâu dài, vận mệnh của bình dân chính là như vậy.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một người đầu chó nam người đầy vết thương bị treo lên, mấy binh sĩ đế quốc ở xung quanh vây xem.

- Ta kiến nghị rút máu.

- Vẫn nên thiêu hắn ta cho đã nghiền.

Mấy binh sĩ đế quốc cười thảo luận xử tử tù binh bị thương, những binh sĩ đế quốc là người cha nhân từ, hay là người chồng tốt, nhưng ở trong chiến tranh, bọn họ đều là đồ tể.

Cuối cùng mấy người quyết định, thiêu chết tên tù binh này, lão binh đế quốc khác thấy cảnh này đã tập mãi thành quen.

Đống lửa dấy lên, tên tù binh thú nhân kia đau đớn kêu rên, nhưng hắn ta không xin tha, chỉ tức giận mắng và nguyền rủa quân đế quốc.

Hơn mười tân binh nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ là binh sĩ mới được điều động tới cứ điểm Kurotsuchi, tuy trải qua huấn luyện, nhưng thực chiến vẫn là lần đầu tiên.

Hơn mười tân binh mới thích ứng sự tàn khốc ở chiến trường, nhưng tình cảnh trước mắt này, khiến bọn họ không thể tiếp nhận được.

Bọn họ không biết, nếu quân đế quốc bị quân bộ lạc bắt làm tù binh, cũng là cảnh tượng tương tự, bị thiêu chết, cắt yết hầu, thậm chí lột da khi sống.

Chiến tranh không có nhân tính, cho dù lúc đầu các binh sĩ có, nhưng biến mất theo chiến tranh.

Vèo…

Tiếng xé gió kéo tới, hơn mười tân binh bên cạnh Tô Hiểu ngã nhào xuống đất theo bản năng.

Bùm!

Một đống nhà dân bị nổ tung, đá vụn vụn gỗ văng tung tóe, hơn mười tân binh nằm trên mặt đất, thậm chí không dám ngẩng đầu.

- Sợ cái gì, đây là từ xa bay tới, không phải tấn công thật, sau này đóng giữ ở cứ điểm Kurotsuchi các ngươi sẽ quen thuộc, thứ này thường bay tới trên cứ điểm Kurotsuchi.

Một lão binh ôm một thú nhân nữ, cười mà như không cười nhìn đám lính mới.

Tô Hiểu nhìn bánh bích quy áp súc dính bùn đất trong tay, do dự một lát hắn ném bánh bích quy áp súc đi, lấy một miếng khác ra lần nữa, rất bình tĩnh tiếp tục ăn.

Mấy tân binh kinh ngạc nhìn Tô Hiểu, ý nghĩ trong lòng bọn họ chính là, tên này không sợ chết sao?

Tô Hiểu vừa cho bánh bích quy áp súc vào miệng, một “sao băng” màu lục bay vào trấn nhỏ, đây là bình thiêu đốt ma trơi xanh.

Sự thực chứng minh, nếu không gặp may mà nói, cho dù có thể tiếp tục sống trên chiến trường, cũng sẽ chết dưới “đạn lạc”.

Tô Hiểu đứng dậy, hắn cảm nhận được trong nhà dân phía sau có người, là “người văn minh”, hắn gõ cửa.

Trong nhà dân truyền tới âm thanh keng một tiếng trầm thấp, sau đó rơi vào yên tĩnh.

Gõ cửa không ai mở, Tô Hiểu chỉ có thể dùng thủ đoạn không tính là quá văn minh, một cước đá bay cửa.

Đi vào nhà dân, tuy là ban ngày, nhưng cửa sổ nhà dân đóng kín, bên trong gian phòng hơi tối.

Nhà dân này không nhỏ, còn là kết cấu hai tầng, trên dưới thông nhau, ít nhất ba trăm mét, có thể thấy được thân phận của chủ nhân nhà dân này không thấp.

Tô Hiểu cảm nhận tình hình trong nhà dân, ba hơi thở còn sống xuất hiện trong phòng ở tầng hai.

Đi lên tầng hai, với thính lực nhạy bén của Tô Hiểu, hắn thậm chí nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, chủ nhân của tiếng hít thở rất hồi hộp, đang kìm nén tiếng hít thở.

- Đi ra.

Tô Hiểu ngồi trên một chiếc bàn gỗ ở tầng hai, cất [Lam Khải Phong Y] vào trong không gian, cũng cởi áo dính đầy bụi đất và máu ra, mình trần thân trên, trên mặt hắn cũng dính đầy máu và bụi, trong tóc còn có cục đá nhỏ.

Cửa phòng đối diện Tô Hiểu mở ra, một người đầu sư tử nữ đi ra, người phụ nữ này có chút sốt ruột, tay nắm chặt dao găm để ở sau lưng run lẩy bẩy, dao găm này không phải dùng để giết địch, mà để tự sát.

- Đều đi ra đi.

Tô Hiểu châm một điếu thuốc, toàn thân thả lỏng, dựa vào ghế.

- Chỉ có mình ta…

Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, phát hiện Tô Hiểu nhìn về phía nàng.

- Ta không có hứng thú với thú nhân nữ, cho dù ta có hứng thú, ngươi cũng không chống lại được.

Nghe Tô Hiểu nói thế, người phụ nữ nắm chặt dao găm trong tay.

- Cho dù chết, ta cũng không để ngươi sỉ nhục, chắc chắn sẽ không.

Thái độ của người phụ nữ này kiên quyết, nàng không nghĩ tới chuyện giết Tô Hiểu, nàng chỉ không muốn bị binh lính đế quốc chiến thắng chà đạp.

- Cho các ngươi 10 giây, hai người khác đi ra, còn nữa, đi đun nước nóng cho ta.

Tuy Tô Hiểu giết người không chớp mắt, nhưng hắn không giết người một cách vô tình, làm vậy không có bất cứ tiền lời gì, binh sĩ và bình dân không giống nhau.

Người phụ nữ do dự mấy giây, cuối cùng thỏa hiệp.

- Euler, Sherry, đi ra đi.

Một người đầu sư tử nhỏ tuổi và một thiếu nữ đầu sư tử đi ra, hai người đều sợ hãi nhìn Tô Hiểu, có tổng cộng ba người đầu sư tử cũng không kỳ lạ, người đầu sư tử nam đều đã đi tòng quân.

Không lâu sau, người đầu sư tử thành niên nữ kia bưng một khay nước nóng tới, cẩn thận đặt nước nóng lên bàn gỗ bên cạnh Tô Hiểu, Tô Hiểu cầm khăn mặt, bắt đầu rửa sạch vết máu và bùn đất trên người.

Rất nhanh, nước nóng biến thành màu đen đỏ, Tô Hiểu ra hiệu cho người phụ nữ kia đi đổi nước nóng.

Mấy phút sau, Tô Hiểu cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều dựa lưng lên ghế chợp mắt, giọt nước từ cuối sợi tóc hắn nhỏ xuống.

- Chớ tới gần ta trong vòng năm mét.

Trảm Long Thiểm để trên bàn gỗ, Tô Hiểu có thể ứng phó công kích của kẻ địch bất cứ lúc nào.

- Cần… Cần đồ ăn không, chỉ cần ngươi không làm bọn ta bị thương, bọn ta nhất định không làm chuyện ngu ngốc.

- Không cần.

Hiện giờ Tô Hiểu chỉ muốn nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân hỗn độn truyền từ dưới lầu tới, mấy binh lính tiến vào nhà dân, vừa nói vừa cười, rất ầm ĩ, nghe thấy tiếng ồn ào, sắc mặt ba người phụ nữ bắt đầu trắng bệch.

Rất nhanh, mấy binh sĩ mặt dính đầy bùn đất xông lên tầng hai, bọn họ nhìn thấy ba người phụ nữ thì đôi mắt sáng lên, nhưng thấy Tô Hiểu đang ngồi trên ghế chợp mắt, mấy tên lính lắc đầu, có chút mất hứng xoay người đi xuống.

- Có người giành trước, đi những nơi khác tìm xem, tên này đúng là có diễm phúc, một lớn hai nhỏ.

Mấy tên lính nói cười rời đi, trong nhà dân khôi phục yên tĩnh, đều là binh sĩ sống sót trong chiến tranh, nếu bởi vì cướp giật thú nhân nữ xảy ra xung đột, quả thực hoang đường.

Sau khi binh lính đế quốc rời đi, thiếu nữ người đầu sư tử quỳ trên đất, thút thít không phát ra tiếng.

Đây là tình cảnh của bình dân bộ lạc, tình hình ở nhà này còn tốt, ít nhất không chịu đói, còn thú nhân khác, phần lớn đều ăn đói mặc rét, ăn bữa nay lo bữa mai, chẳng trách bọn họ sẽ dấy lên chiến tranh.

Quân đế quốc chiếm lĩnh trấn nhỏ của bộ lạc, bắt đầu “cuồng hoan”.

Khi màn đêm buông xuống, trên đường phố ở trấn nhỏ có từng đống lửa, xung quanh đống lửa tràn ngập quân đế quốc ôm thú nhân nữ cười to, bọn họ đang hưởng lạc, bọn họ đều biết, không biết ngày nào tới lượt mình chết, là ngày mai, hay là một lúc sau rơi đầu bởi vũ khí của địa tinh.

Tu tu…

Tiếng kèn lệnh truyền tới, đây là kèn lệnh tập kết.

Tô Hiểu đang chợp mắt mở mắt ra, hắn không ngủ ngon được, dù sao hắn phải thường xuyên phòng bị bom địa tinh hoặc bình thiêu đốt từ trên trời rơi xuống.

Tô Hiểu mặc áo gió vào, ngáp một cái đi xuống lầu, ba người đầu sư tử nữ tiễn hắn rời đi, trong mắt không có quá nhiều tâm trạng.

Nếu là tình huống bình thường, thú nhân nữ trong trấn nhỏ của bộ lạc sẽ bị bắt đi, xem là nô lệ buôn bán, nhưng hiện giờ lương thực ở cứ điểm Kurotsuchi không nhiều, còn phải sửa lại cứ điểm, sao có thời gian bắt thú nhân bán.

Huống hồ quân đoàn trưởng Carlos có đặc điểm, hắn ta chỉ bắt binh sĩ bộ lạc làm cu li, chưa bao giờ bắt thú nhân nữ làm nô lệ bán, quân đoàn trưởng như vậy, thuộc hạ của hắn ta cũng như thế.

Thực ra phương thức hữu hiệu nhất là tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng hậu quả tàn sát hàng loạt dân trong thành là cần rửa sạch, nếu không sẽ bùng nổ ôn dịch, nơi này cách cứ điểm Kurotsuchi không xa, bùng nổ ôn dịch rất có khả năng lan tới gần cứ điểm Kurotsuchi.

Nhưng mà qua loa rời đi đương nhiên không được, có thú nhân nữ ở đây, không tốn nhiều năm, bọn họ sẽ sinh ra binh sĩ thú nhân mới, bởi vậy binh sĩ đế quốc dùng một biện pháp, biện pháp có chút không nhân đạo. Tuy những thú nhân nữ kia sẽ không chết, nhưng muốn tiếp tục sinh dục căn bản không thể, loại biện pháp không nhân đạo này, là một số binh sĩ đế quốc “thả lỏng cả người” xong thuận tiện làm, chính là dùng dao găm rất mảnh đâm một nhát vào tử cung của những thú nhân nữ kia.

Chiến tranh khiến người ta đều trở nên tàn khốc, nếu như chiến tranh còn tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ có chủng tộc bị diệt, thực ra đã có chủng tộc gần như bị diệt, ví dụ như Bán Nhân Mã tộc.

Còi tập kết thổi lên, quân đội đế quốc nhanh chóng tập hợp, quân bộ lạc gần đây đã bị đánh tan, tới lúc về cứ điểm.

Tô Hiểu theo đại quân xuất phát tới cứ điểm Kurotsuchi, thế cục hiện giờ không tệ, cứ điểm Kurotsuchi đã đoạt lại, sau này chỉ cần cân nhắc vấn đề Thế Giới Chi Hạch.

Nhưng mà trước đó, Tô Hiểu phải nhanh chóng đổi [cành cây Thánh Tượng Thụ].
Bạn cần đăng nhập để bình luận