Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1265: Vô lương nhân sinh đạo sư

Tô Hiểu đứng trước cổng vòm đen ngòm, bóng tối tựa như có thể nuốt chửng mọi sinh linh.
Do dự một lát, Tô Hiểu từ không gian chứa đồ lấy ra một con quạ luyện kim, kích hoạt nó, điều khiển nó bay vào trong cổng vòm. Gần như ngay lập tức, liên kết tinh thần giữa Tô Hiểu và quạ luyện kim bị cắt đứt, con quạ bị bóng tối nuốt chửng.
Tô Hiểu cau mày, hắn đã trải qua bao gian khổ mới đến được nơi này, giờ chỉ cho hắn xem một bức tranh trên tường? Vậy là xong?
Hắn tháo chiếc vòng kim loại bảo vệ cổ tay trái xuống, hít một hơi thật sâu.
"Tay trái cho ngươi."
Tô Hiểu thăm dò tay trái vào bóng tối, đồng thời, Trảm Long Thiểm đã sẵn sàng dưới nách, tùy thời chuẩn bị chặt đứt cánh tay trái.
Một lực hút truyền đến từ cánh tay trái, Tô Hiểu vừa định chặt đứt cánh tay, chợt phát hiện có gì đó không đúng, cánh tay trái không hề có dấu hiệu khác thường nào. Cảm giác này giống như đưa tay vào một vũng bùn lầy.
Lực hút càng lúc càng mạnh, mặt đất dưới chân Tô Hiểu xuất hiện nhiều vết nứt lớn. Sau khi xác định cánh tay trái không có gì dị thường, hắn không còn chống cự lực hút nữa, cả người bị hút vào bóng tối.
Tô Hiểu tiến vào một không gian đen kịt, thính giác, thị giác, khứu giác đều mất đi ý nghĩa. Ngoài việc cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, hắn không cảm giác được bất cứ thứ gì khác.
Trong bóng tối, một vệt sáng yếu ớt dần xuất hiện. Vệt sáng có hình thuôn dài. Khi ánh sáng càng rõ hơn, Tô Hiểu thấy rõ đó là một thanh đao.
Ánh sáng lan tỏa. Không biết bao lâu trôi qua, một bóng người cầm trường đao xuất hiện trước mặt Tô Hiểu. Bóng người chậm rãi tiến về phía Tô Hiểu, cuối cùng hòa vào cơ thể hắn.
Ngay khi hòa vào vệt sáng, đầu Tô Hiểu vang lên một tiếng "Ông". Lúc mở mắt ra, hắn đã ở trên một vùng đất hoang tàn. Vùng đất này có màu đỏ, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng huyết nguyệt.
Tô Hiểu muốn quan sát tình hình xung quanh, nhưng hắn không thể điều khiển ánh mắt của mình. Cảm giác này giống như hắn đang tiến vào ý thức của người khác.
Chủ nhân của thân thể này là ai đó không rõ. Chủ nhân thân thể cúi đầu nhìn xuống chân, vô số xác dị thú đập vào mắt.
Ầm!
Nham thạch nóng chảy phun trào từ các khe nứt trên mặt đất. Từ xa vọng lại tiếng thú gầm. Chủ nhân thân thể ngẩng đầu nhìn về phía xa, tay cầm trường đao giơ ngang trước người.
Tô Hiểu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không rõ đây là muốn hắn nhìn cái gì? Chém giết với những dị thú kia ư? Việc này dường như vô nghĩa.
Nhưng rất nhanh, Tô Hiểu biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Khi chủ nhân thân thể vung trường đao, Tô Hiểu lập tức nhận ra, trình độ dùng đao của người này vượt xa mình.
Thời gian dường như trôi nhanh hơn. Tô Hiểu chỉ cảm thấy vài giây trôi qua, nhưng trên thực tế, ý thức của hắn trong thân thể này đã giết địch rất lâu. Tô Hiểu không quan tâm đến những dị thú hung hãn kia, mà tập trung quan sát chủ nhân thân thể này dùng đao như thế nào.
Bây giờ Tô Hiểu không chỉ có thị giác. Mỗi khi chủ nhân thân thể vung đao, Tô Hiểu cũng có cảm giác như mình cùng vung đao.
Không biết bao lâu trôi qua, dị thú trên vùng đất huyết sắc bị giết sạch, nhưng Tô Hiểu vẫn chưa thỏa mãn. Ánh mắt hắn dần trở nên đen tối, ý thức thoát ra khỏi thân thể kia.
Khoảnh khắc sau, Tô Hiểu lại nhập vào một thân thể khác. Ánh mắt vừa khôi phục, một con hắc long gào thét xuất hiện trong tầm mắt Tô Hiểu. Con hắc long này có hình thể cực kỳ khổng lồ, như một ngọn núi nhỏ, lưng mọc đầy gai xương.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tô Hiểu quan sát cẩn thận hơn. Hắn không quan tâm con hắc long mạnh đến mức nào, mà tập trung tinh thần cảm nhận cơ thể này xuất đao ra sao.
Dị thú, hắc long, người khổng lồ băng xuyên, cua ký sinh, sinh mạng thể quỷ dị. Tô Hiểu chứng kiến từng trận chiến đấu. Tất cả các trận chiến này đều có một điểm chung: thân thể mà hắn phụ thuộc đều thiện nghệ dùng trường đao.
Trực tiếp cảm nhận chiến đấu của từng đao thuật cường giả, đây là một kỳ ngộ. Theo thời gian trôi qua, ánh mắt Tô Hiểu càng trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần mông lung.
Khi trước mắt hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn một lần nữa cảm nhận được thân thể của mình.
Mở mắt ra, Tô Hiểu vô ý thức giơ hai tay lên. Dù trước đó xem rất đã, nhưng cái cảm giác không thể khống chế thân thể cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Tô Hiểu lấy ra máy bấm giờ mang theo. Thời gian chỉ mới trôi qua mười phút, nhưng hắn đã quan sát trận chiến kéo dài hơn mười ngày.
Vung trường đao về phía trước, một sợi tơ màu bạc xẹt qua. Tô Hiểu cảm nhận rõ ràng, sự lĩnh ngộ đao thuật của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Đao Thuật Đại Sư đã tăng lên Level 41. Đao Thuật Đại Sư đã tăng lên Level 42.
Đao Thuật Đại Sư đã tăng lên Level 45.
Đao thuật liên tục tăng lên năm cấp. Đây chính là chỗ tốt nhận được từ việc có được Diệt Chi Thạch và vượt qua một loại khảo hạch nào đó. Để có được Diệt Chi Thạch, Tô Hiểu đã xâm nhập vào thánh điện Mejia.
Không chỉ vậy, để đến được nơi này, Tô Hiểu suýt chút nữa bị đại quân tử linh vây giết, nói là thoát chết trong gang tấc cũng không ngoa.
Trong tất cả các năng lực, đao thuật tăng lên mang lại cảm quan mạnh mẽ nhất. Ít nhất đối với Tô Hiểu là như vậy. Vì vậy, đao thuật liên tục tăng lên năm cấp cũng không khiến hắn suy nghĩ nhiều.
Mặc dù đao thuật thăng liền năm cấp, nhưng đây là do hắn thông qua thể ngộ của những đao thuật cường giả khác để tăng lên. Tăng lên rất nhanh là thật, nhưng điều này cần thời gian lắng đọng.
Nếu Tô Hiểu dùng Tinh Thể Linh Hồn và Tệ Nhạc Viên để tăng lên, chí ít yêu cầu năm mươi viên Tinh Thể Linh Hồn (lớn) và 125 vạn điểm Tệ Nhạc Viên. Lợi ích rõ ràng, nhưng tác hại cũng không nhỏ. Sắp tới, Tô Hiểu không thể tiếp tục tăng lên Đao Thuật Đại Sư, ít nhất là cho đến khi hắn lắng đọng kỹ năng hiện tại.
Đao Thuật Đại Sư: Level 45 (Kỹ năng bị động) Hiệu quả kỹ năng: Tăng lên 224% công kích lực vũ khí loại đao (tăng lên 30%). Biên độ kỹ xảo đao thuật tăng lên đáng kể.
Level 10 kèm theo năng lực.
Vì là tăng lên cấp độ nhỏ, không xuất hiện năng lực kèm theo mới, nhưng việc tăng lên 30% công kích lực vũ khí loại đao, tương đương với việc lực sát thương cận chiến của Tô Hiểu tăng lên 30%. Đây tuyệt đối là một sự tăng tiến không nhỏ.
Vị trí hiện tại của Tô Hiểu vẫn là trước cánh cửa đá đầu tiên. Cánh cửa đá đã bị phá toái đã trở lại hình dáng ban đầu. Hắn thử dùng Diệt Chi Thạch để mở cửa đá lần nữa, nhưng không có phản ứng gì.
Diệt Chi Môn đã giúp Tô Hiểu tăng lên năm cấp Đao Thuật Đại Sư, điều này khiến hắn tràn đầy mong đợi với hai cánh cửa đá sau.
Đi đến trước cánh cửa đá thứ hai. Cánh cửa này hẳn là Pháp Chi Môn, vì vậy Tô Hiểu lấy ra Pháp Chi Thạch tương ứng.
Pháp Chi Thạch trôi về phía cửa đá, khảm vào rãnh giữa cửa đá. Cánh cửa đá vỡ tan.
Thấy rõ cảnh tượng sau cửa đá, mặt Tô Hiểu co rúm lại. Sau cửa đá. lại là một bức tường kín mít!
Điều này khiến Tô Hiểu có chút mờ mịt. Chẳng lẽ muốn hắn đánh nát bức tường đá này? Mở cửa ra, sau cửa lại là tường kín. Đây là tình huống "Ngọa Tào" đến mức nào.
Tiếng cười vô lương từ phía sau truyền đến. Thật ma tính, là Marvin Waltz.
"Đây là ý gì?"
Tô Hiểu luôn cảm thấy Marvin Waltz biết điều gì đó, nhưng tên hố hàng này cứ không nói. Ý của hắn rất rõ ràng:
"Chính ngươi dụng tâm mà thể hội đi."
"Ý là, ngươi thực sự quá không thích hợp với những thứ sau Pháp Chi Môn. Ngay cả thử thách cơ bản nhất cũng không xuất hiện. Tiện thể nói cho ngươi, thử thách của cánh cửa này là trí tuệ. Chính mình dụng tâm mà thể hội đi."
Marvin Waltz cười vẫn vô lương như vậy.
"Không thích hợp."
Tâm trạng Tô Hiểu có thể hiểu được. Hắn bị một cánh cửa đá khinh bỉ chỉ số thông minh. Nhưng không thử nghiệm một chút mà đã từ bỏ, khiến hắn rất không cam tâm. Vì vậy, hắn một đao chém vào bức tường đá.
Ầm một tiếng, hồ quang điện màu xanh trắng trào lên, Tô Hiểu lùi lại mấy bước, thân thể co rúm, cả người bị điện giật "thần thanh khí sảng", tóc dựng ngược.
Tiếng cười lớn vô lương hơn truyền đến. Mặt Tô Hiểu âm trầm đi về phía cánh cửa đá thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận