Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1209: Thời gian sung sướng của Bố Bố

Tô Hiểu vừa rời khỏi phòng thẩm vấn dưới lòng đất, Yieru bị trói trên giá kim loại hình chữ X bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nàng không rõ sao Tô Hiểu biết được thông tin của nàng và sư phụ nàng, ngay cả tên đều nói ra, nói rõ Tô Hiểu tuyệt đối không phải đang phô trương thanh thế.

Phản ứng đầu tiên của Yieru là trong Tử Linh Tộc bọn họ có nội gián, nhưng cho dù nàng vắt hết óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra là ai phản bội. Nhưng Yieru cũng không ngu, nàng cũng suy nghĩ tình huống khác, chính là Tô Hiểu nắm giữ tình báo về bọn họ.

So với những chuyện này, Yieru còn có chuyện càng quan trọng hơn, chính là nghĩ biện pháp chạy đi. Ánh mắt nàng ngắm nhìn xung quanh, không phát hiện có công cụ gì có thể sử dụng. Còn vũ khí hay công cụ đeo trên người nàng, ngoại trừ y vật không bị lấy đi, những thứ khác đều đặt trên bàn sắt cách đó không xa.

Yieru bắt đầu quan sát giá kim loại hình chữ X trói nàng, giá kim loại vẫn chưa hoàn toàn ràng buộc cánh tay của nàng, cánh tay của nàng có thể tự do hoạt động, nhưng mà bả vai, ngực, bên hông, hai chân, chân trần của nàng đều bị vòng kim loại ghim lên giá kim loại X. Những thứ này đều do kim loại đặc biệt chế tạo thành, không phải thứ Yieru có thể tránh thoát.

Thực ra vị trí hai tay của Yieru có vòng kim loại, nhưng hai tay của nàng vẫn chưa bị khóa chặt, dường như đây là Tô Hiểu quá mức sơ ý bất cẩn, hay là quá tự tin.

Tô Hiểu sẽ phạm phải loại sai lầm cấp thấp này sao? Đương nhiên sẽ không, có trò hay sắp lên diễn.

Cửa phòng thẩm vấn dưới lòng đất, Bố Bố cất máy tính bảng trong tay, nó mới ôn tập phim điện ảnh liên quan tới hải tặc nào đó, trong đó có một đoạn nó “rất yêu thích”.

Bố Bố lắc đầu, chìa khóa ở cổ nó kêu leng keng, nhìn hình dạng của chìa khóa, dường như đây chính là chìa khóa mở giá kim loại hình chữ X.

Chân trước của Bố Bố giơ lên, đẩy cửa phòng thẩm vấn dưới lòng đất, dường như nó ngửi được mùi gì đó, còn bị mùi này “hấp dẫn” đến phòng thẩm vấn dưới lòng đất.

Két một tiếng, cửa kim loại bị đẩy ra, cơ thể của Yieru ở trong phòng thẩm vấn dưới lòng đất căng cứng, hơi thở có chút gấp gáp.

Nhưng rất nhanh biểu cảm của Yieru thả lỏng ra, bởi vì chỉ là một con chó đi vào phòng thẩm vấn, tuy Yieru chưa từng thấy con chó dáng vẻ như vậy.

Mũi Bố Bố rung động, dường như nó bị mùi gì dưới phòng thẩm vấn trong lòng đất hấp dẫn, mùi kia bắt nguồn từ người Yieru, bởi vậy nó chậm rãi tới gần Yieru.

Mới đầu Yieru còn có chút sốt ruột, bởi vì nàng không rõ con chó này có tấn công hay không. Nếu tấn công mà nói, vậy nàng sẽ gặp nguy hiểm. Hai tay của nàng cử động gian nan có hạn, nếu con chó này cắn xé hai chân nàng, vậy thì không có bất cứ biện pháp gì.

Nhưng rất nhanh Yieru phát hiện ra, thực ra Bố Bố không tấn công, chỉ đơn thuần bị mùi nào đó hấp dẫn.

“Tới… Đây.”

Ngôn ngữ loài người của Yieru nói lưu loát hơn chút, nàng đặc biệt học ngôn ngữ loài người, không phải xuất phát từ lòng tò mò đối với văn hóa của nhân loại, mà vì đây là chiến thuật ngôn ngữ của Tử Linh Tộc. Ở trong Tử Linh Tộc địa vị càng cao, càng cần tinh thông ngôn ngữ nhân loại, nhân loại cũng như vậy. Các binh sĩ hiểu được đơn giản tiếng của tử linh, quan giai càng cao càng nghiêm ngặt đối với việc học tiếng của tử linh.

Trải qua thời gian ngắn thích ứng, ngôn ngữ nhân loại của Yieru chậm rãi thông thạo hơn.

Nghe thấy Yieru mở miệng, Bố Bố ngẩng đầu.

Keng một tiếng, tiếng kim loại va chạm nhau truyền ra, Bố Bố ngửa đầu, lộ ra chùm chìa khóa trước cổ nó. Miệng của nàng chậm rãi nhếch lên, dựa theo kích cỡ của chùm chìa khóa và chất liệu có thể thấy, đây có khả năng là chìa khóa mở giá kim loại chữ X. Nếu như có thể mở ra ràng buộc, Yieru có tỷ lệ chạy trốn được rất cao.

Lúc đầu Yieru cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng nghĩ tới con chó này có thể ra vào phòng dưới lòng đất như thường, Yieru nghĩ tới khả năng nào đó, chính là con chó này là sủng vật của Thiết Chi Thủ. Tên đằng đằng sát khí như Tô Hiểu, sẽ không có người nào dám tiếp xúc với hắn, cho nên chó càng dễ nhận được tin tưởng của đối phương, còn có tác dụng giữ nhà hộ viện.

Còn vì sao chìa khóa lại treo trên cổ một con chó, Yieru cũng không hiểu. Nhưng ở trong nhận thức của nàng, Tô Hiểu chính là biến thái + quái vật, làm chuyện gì cũng không kỳ lạ.

“Cẩu cẩu, lại đây.”

Yieru vỗ nhẹ hai cái, cố gắng duy trì biểu hiện hiền lành, tránh dọa đối phương.

Bố Bố tiến lên một bước, nó ngửa đầu nhìn Yieru, chìa khóa trên cổ cách Yieru rất gần, cánh tay của Yieru vươn về trước, đầu ngón tay của nàng chỉ cách chìa khóa 2cm, vươn tay… Là có thể chạm tới.

“Tới gần… Một chút!”

Yieru đang dốc toàn lực vươn tay biểu cảm bắt đầu trở nên không còn hiền lành, hàm răng nghiến ken két.

Biểu cảm của Yieru như dọa Bố Bố sợ hãi, Bố Bố ngồi dưới đất trượt về sau, lùi về sau khoảng 1cm.

“Đừng đừng đừng, cẩu cẩu nghe lời, đừng sợ, lại đây thêm một chút.”

Trên bàn tay của Yieru nổi đầy gân xanh, khoảng cách tự do của nàng chỉ có 3cm, tuy nàng không chắc chắn chùm chìa khóa kia có thể mở ra giá kim loại hình chữ X hay không, nhưng có giá trị thử nghiệm.

Sau khi biểu cảm của Yieru hiền lành hơn một chút, Bố Bố đến gần hơn, đầu ngón tay của Yieru thành công chạm vào chìa khóa, trên mặt nàng không khỏi hiện lên nụ cười.

Keng..

Móng tay của Yieru lướt qua chìa khóa kim loại, kim loại và đầu ngón tay chạm nhau có xúc cảm lạnh lẽo, khiến nàng xác nhận mình còn sống sót. Mà chuyện này không phải cơn ác mộng, thật sự xảy ra.

“Cẩu cẩu ngoan, tới gần một chút, lát nữa cho ngươi ăn kẹo…”

Hiện giờ Yieru chỉ có thể dùng đầu ngón tay chạm vào chìa khóa kim loại, nàng căn bản không thể lấy được chìa khóa kia.

Bố Bố ngồi dưới đất ngáp một cái, đôi mắt nó nhìn như không có trí tuệ quá cao, trên thực tế đây là Bố Bố cố ý ngụy trang.

Bố Bố không phải đang đùa giỡn Yieru, mà đang chậm rãi làm hao mòn ý chí của đối phương, khiến đối phương không ngừng lượn lờ giữa “tự do” và “lao tù”, bình quân nửa phút trải qua nhân sinh lên voi xuống chó một lần.

Bố Bố vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ rất tẻ nhạt, nhưng sau khi thực hiện nhiệm vụ Bố Bố phát hiện, con mẹ nó chuyện này quá thú vị, còn rất kích thích.

Phải biết rằng sức chiến đấu của Yieru không yếu, nếu như nàng nắm lấy Bố Bố, vậy Bố Bố tuyệt đối không có trái cây ngon để ăn. Trái lại chết thì không có, nhưng nếu bị Yieru dùng hai tay nắm lấy, Bố Bố tuyệt đối sẽ trải qua cẩu sinh lên voi xuống chó một lần.

Loại cảm giác điên cuồng thăm dò bên bờ tử vong, hoàn toàn kích hoạt bản tính của đứa thiếu não Bố Bố, có thể nói là tử vong như phong, thường bạn uông thân.

“Con chó chết này, tới gần một chút cho ta.”

Khi đầu ngón tay của Yieru chạm vào chìa khóa lần thứ ba mươi, trong lòng của nàng có chút suy sụp, nôn nóng, phiền muộn, khát vọng, căng thẳng… Trong lúc vô tình, lực ý chí của nàng đang chậm rãi bị hao mòn.

Nghe thấy Yieru chửi mình, Bố Bố lại trượt về sau lần nữa.

“Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi là chó ngoan, không đúng, ngươi là đồng bọn trung thành nhất của nhân loại. Ngươi biết không, Tử Linh Tộc bọn ta cũng tự nuôi chó, vì lẽ đó chúng ta không phải kẻ địch, tới gần một chút, đúng, chính là như vậy.”

Nghe thấy những lời này, lúc này Bố Bố lại trượt về trước.

Miệng Yieru khép mở, trong lòng nàng có chút nghi ngờ, chính là có phải con chó này thật sự nghe hiểu lời nàng nói hay không? Điều này khiến nàng sinh ra ý nghĩ hoang đường, chính là hình như con chó này đùa giỡn nàng, dùng chìa khóa trên cổ đùa giỡn nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận