Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 510: Thế Giới Mới Sắp Mở Ra

- Đợi đã, đợi đã, gửi tấm hình cho ta.

Giọng điệu của Ngụy Đông nôn nóng, xuất hiện người chứng kiến hoàn toàn là trách nhiệm của bọn họ, người quét đường dọn sân không sạch sẽ.

Do dự một lát, Tô Hiểu dùng điện thoại di động của Lý Mộ Nhị gửi hình, gửi cho Ngụy Đông.

Mấy chục giây sau, điện thoại trong tay Tô Hiểu chấn động.

- Tô tiên sinh, ngươi không thể diệt khẩu.

Ở bên kia điện thoại đầu Ngụy Đông đầy mồ hôi lạnh.

- Tạm thời không có, nàng không có liên quan quá lớn với chuyện này.

- Vậy thì tốt quá rồi, nàng nhìn thấy mặt mũi ngươi rồi à?

- Chưa.

Tô Hiểu đeo mặt nạ che nửa mặt, đương nhiên là mặt nạ sẽ chắn nửa gương mặt hắn, bằng không người chứng kiến sẽ bị hắn lập tức diệt khẩu, Ngụy Đông sẽ không có cơ hội biết.

- Thân phận của cô gái kia hơi đặc biệt, là…

Ngụy Đông nói ra một cái tên xong, Tô Hiểu híp mắt, xem ra không thể diệt khẩu, bằng không lão đầu nào đó của quân đội sẽ trả thù điên cuồng, tuy không thể làm gì hắn, nhưng rất phiền phức, hắn còn muốn thả lỏng tinh thần ở thế giới hiện thực.

Huống hồ diệt khẩu không có chỗ tốt đối với hắn, chỉ có thể tăng thêm phiền phức.

- Chuyện này bọn ta đến xử lý nhé?

Tô Hiểu cân nhắc một lát, lắc đầu.

- Tìm người nhà cô bé này tới đây, một tiếng đủ rồi chứ?

Tô Hiểu sẽ không để người quét đường giúp xử lý chuyện này, sẽ để lại mầm tai họa.

- Được.

Tắt điện thoại, Tô Hiểu cắt dây thép trên tay chân cô gái ra.

- Không có lệnh của ta không được nhúc nhích, không cho nói, rõ chưa?

Lý Mộ Nhị nhanh chóng gật đầu.



Bên trong một hội sở xa hoa, tuy đã là sau nửa đêm, nhưng bầu không khí bên trong phòng rất nhiệt liệt, một số nam nữ trung niên đang cụng ly.

Người đàn ông trung niên ngồi đầu bưng chén trên bàn lên, mặt mũi lão ta nghiêm túc, khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy.

- Lần này làm phiền các vị, muộn như vậy…

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện, điện thoại di động bên tay vang lên, lão ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua số trên màn hình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời để ly rượu trong tay xuống.

Nhận điện thoại, mấy giây sau sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi.

- Chồng ơi, làm sao vậy?

Một người phụ nữ cũng để ly rượu xuống, nàng rất ít khi thấy chồng mình lộ ra vẻ mặt này.

- Các vị, xin lỗi không tiếp được.

Người đàn ông trung niên ra hiệu bằng mắt với vợ, vẻ mặt hai người hoảng hốt rời khỏi bữa tiệc quan trọng.



Một chiếc xe sang chạy nhanh trên đường cao tốc, người đàn ông trung niên đặt tay lên đầu gối, bàn tay gõ nhẹ lên mặt quần, giống như hơi bất an.

- Chồng ơi, làm sao vậy?

Quý phụ trung niên dịu dàng nói, tuy hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn phong vận như cũ.

- Nhị Nhị xảy ra chuyện rồi, bị bắt cóc.

Vừa dứt lời, trong mắt quý phụ trung niên đầy hơi nước, cơ thể lạnh lẽo.

- Nhị Nhị bị thương không, tìm được bọn cướp chưa, bọn cướp…

Người đàn ông trung niên vẫy tay một cái.

- Bọn cướp ở ngay nhà chúng ta.

- Hả?

- Chuyện này rất phiền phức, lập tức liên lạc với cha, đối phương chỉ cho một tiếng.

- Đây là…

- Đừng hỏi nhiều, đến lúc đó để cha nói chuyện, chúng ta đừng mở miệng, người như vậy chúng ta không trêu chọc nổi.

Không trêu chọc nổi, mấy từ này rất xa lạ đối với quý phụ trung niên, vì nàng là con gái của tướng quân.



Tô Hiểu ngồi trong phòng khách biệt thự, gần đó là một thi thể không đầu, thiếu nữ kia ngồi co quắp trên ghế sofa, mùi máu tanh trong phòng càng khiến nàng thành thật, không dám thở mạnh.

Két…

Tiếng thắng xe chói tai truyền tới, đám người vội vã đi vào biệt thự, dẫn đầu là một ông già, tuy ông lão tóc bạc trắng nhưng có cảm giác không giận tự uy.

Ông lão đi vào biệt thự, phía sau là đôi vợ chồng trung niên.

Bộ thi thể không đầu và mùi máu tanh khiến sắc mặt vợ chồng trung niên không tốt lắm, quý phụ kia che miệng, nàng nén cảm giác buồn nôn.

Một bóng người trong phòng khách mở miệng.

- Lại gặp mặt, Phương lão, thật trùng hợp.

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn ông lão.

- Có lẽ đây chính là ý trời, ta đã nghe nói đại khái rồi, có quá nhiều trùng hợp.

Ông lão ngồi đối diện Tô Hiểu, đưa một điếu thuốc.

Tô Hiểu cởi mặt nạ trên mặt xuống, nhận lấy điếu thuốc kia, đối phương đã biết mặt hắn, dùng mông nghĩ cũng biết, những tên quét đường kia sẽ cung cấp thông tin về hắn cho ông lão, bọn họ trong ngoài đều là người tốt, hai là không thể đắc tội, đây cũng là nguyên nhân Tô Hiểu tự mình xử lý chuyện này.

- Lần trước gặp ngươi vẫn là ở trong tù, vì bắt ngươi, ta điều động không ít người, đáng tiếc ngục giam kia trông coi không nghiêm ngặt, sao ngươi có thể trốn ra được?

Tô Hiểu không trả lời vấn đề sao trốn ra được, đó hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, hắn hoài nghi chính vì lần đó khiến vận khí của hắn “tiêu hao” nghiêm trọng.

- Mấy thuộc hạ của ngươi rất có bản lĩnh.

Tô Hiểu nhớ tới tình cảnh lưu vong trong rừng rậm nguyên thủy, mấy binh sĩ đặc chủng của bộ đội thân thủ bất phàm, lúc ấy hắn vẫn là người bình thường không phải đối thủ của mấy người, đấu một mình thì khác.

Hắn từng vì báo thù mà giết người, đương nhiên là cảnh sát sẽ bắt hắn, có lần hắn trốn vào rừng rậm nguyên thủy, cho nên điều động quân đội, đó là lần duy nhất hắn bị tóm.

- Ngươi từng có thể nhìn ta chảy máu mà chết, vì sao lại cứu ta?

Phương lão châm một điếu thuốc, quý phụ phía sau khép mở miệng, cuối cùng không lên tiếng.

Phương lão hít một hơi thuốc, biểu cảm hưởng thụ, giống như lâu rồi không hút thuốc.

- Ta chỉ phụ trách bắt người, ngươi có tội hay không không liên quan tới ta, đều do tòa án phán.

Nghe xong lời Phương lão nói, Tô Hiểu đứng dậy, Đường Hồng trở vào bao, hắn đi ra ngoài biệt thự.

Đi tới cửa biệt thự, Tô Hiểu dừng bước lại.

- Các người chưa từng thấy ta.

- Ừm, chưa từng thấy.

Phương lão gật đầu.

- Nếu như có tin tức truyền ra ngoài, ta sẽ lại đến “bái phỏng”.

Tô Hiểu ra khỏi biệt thự, biến mất trong màn đêm.

- Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, tính mạng quan trọng, hiểu không.

Vẻ mặt Phương lão nghiêm túc nhìn vợ chồng trung niên và thiếu nữ, đây là con gái của lão ta và cháu ngoại nữ, nếu tin tức thật sự truyền ra ngoài, người kia lại đến tìm, bọn họ đều không có kết quả tốt.

- Chuyện đó…

Lý Mộ Nhị chạy bước nhỏ tới trước mặt Phương lão, nàng biết, ông ngoại nàng rất thương nàng.

- Không cho hồ đồ! Có một số người không giống với chúng ta, pháp luật không ràng buộc được bọn họ, nếu như không vì trùng hợp, chuyện hôm nay sẽ không có kết cục đơn giản như vậy.

Giọng điệu của Phương lão khiến Lý Mộ Nhị rụt cổ.

- Một người điên trong lòng tràn đầy báo thù thành loại người kia, đây có lẽ chính là loại người điên cuồng nhất.

Phương lão thở dài, liếc nhìn thi thể không đầu, lão ta chỉ có thể cố gắng rời xa đối phương, không gặp lại là lựa chọn tốt nhất.



Mấy ngày sau, trên bờ cát trắng nõn.

Tô Hiểu ngồi trên ghế nằm, trước người là một cái cần câu.

Chuyện đã qua mấy ngày, sau đó không có tin tức truyền ra, người quét đường cũng không xuất hiện.

Trải qua chuyện này, Tô Hiểu không còn liên quan tới người quét đường, nợ ơn đã trả hết.

Nhân sinh như một trò đùa, có quá nhiều trùng hợp, ví dụ như hắn gặp được thiếu nữ kia, đó chính là kết quả của nhiều trùng hợp.

Lúc này Tô Hiểu đang câu cá, hắn phát hiện câu cá có thể thả lỏng tinh thần, tuy rằng trong vòng năm ngày hắn không câu được cọng lông nào.

Nhìn Bố Bố cách đó không xa phá biển mà ra, miệng còn ngậm con cá to, Tô Hiểu đánh mất tự tin đối với câu cá.

- Nhất định là mua mồi câu giả, gian thương.

[Nhắc nhở: Thế giới diễn sinh mới sắp mở ra, Liệp Sát Giả sắp trở về Luân Hồi Nhạc Viên, xin đảm bảo bên cạnh không có người chứng kiến.]

[Đang truyền tống… Hoàn thành truyền tống.]

Cảm giác truyền tống xuất hiện, Tô Hiểu trở về phòng chuyên thuộc trong Luân Hồi Nhạc Viên.

[Cấp của Liệp Sát Giả: Lv. 10, có thể nhận được thông báo trước 50 phút trước khi tiến vào thế giới diễn sinh, Liệp Sát Giả sẽ tiến vào thế giới diễn sinh trong vòng một tiếng sau, mong kiên nhẫn chờ đợi.]

Sắp bắt đầu thế giới diễn sinh mới, Tô Hiểu hơi nóng lòng muốn thử, hắn mạnh hơn lúc trước nhiều, mà lần này hắn có một dã tâm, nếu như “sự kiện kia” thành công, thực lực của hắn sẽ tăng mức độ lớn, tuy không thể đạt tới đỉnh cấp hai, nhưng đánh tới top 50 ở sân đấu cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Tô Hiểu không rời khỏi phòng chuyên thuộc, hắn đã chuẩn bị đủ vật phẩm khôi phục, chỉ đợi một tiếng tiếng.

- Đến đây đi, ta đã không đợi được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận