Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 924: Mỹ Thực Thiên Quốc

Đám người đi qua một vùng đất trống rộng ở tầng 1, đi về phía cầu thang lên tầng 2, niêm phong ở đây đã được giải trừ.

Đi theo sau quản gia Lang, khi Tô Hiểu mới giẫm lên cầu thang, hắn có cảm giác như đi qua một tầng màng mỏng.

Xuyên qua tầng màng mỏng này xong, mùi hương khác thường xông vào mũi, mùi hương này khiến hắn cảm thấy thèm ăn, bụng đói cồn cào.

- Tầng thứ hai không phải liên quan tới mỹ thực đấy chứ, ta thích.

Bì Bàn vẫn đang nhai đồ ăn, nhưng không đánh tan cảm giác đói bụng của hắn ta.

- Thơm quá, chỉ ngửi mùi này thôi, ta đã cảm thấy thèm ăn.

Miêu nữ liếm thịt đệm trên tay, nàng cũng bắt đầu bụng đói cồn cào.

- Không ổn.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng đẩy mắt kính.

Đương nhiên đám người đi qua cầu thang xong, tình huống tầng 2 lọt vào tầm mắt.

So với tầng 1, tầng 2 nhỏ hơn nhiều, chỉ có mấy trăm mét vuông, trong phòng bày ra từng dãy bàn ăn, trên bàn ăn là một số món ăn Tô Hiểu chưa từng thấy. Tuy chưa từng thấy những món ăn này, những món ăn này rất mê người.

Nếu không phải thân ở Ác Ma Cổ Bảo, Tô Hiểu đều hoài nghi hắn đi tới một nhà hàng tiệc đứng.

- Các vị, hoan nghênh tiến vào tầng 2 Ác Ma Cổ Bảo, Mỹ Thực Thiên Quốc.

Quản gia Lang làm ra tư thế mời, rất giống một quản gia của đại quý tộc trong thế giới nào đó, nhưng mà hắn ta không phải mời đám Tô Hiểu tiến vào tầng 2, mà mời những người khác.

Một cánh cửa màu vàng óng trong tầng 2 mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài trắng đi ra, người phụ nữ này có mái tóc dài xoăn màu vàng, vóc người cao gầy, làn da trắng nõn, búng tay có thể rách.

Người phụ nữ này xuất hiện, đồng thời bọc Tô Hiểu ở bên trong, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng.

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, tinh thần Tô Hiểu hơi hoảng hốt, trong lòng hắn không nhịn được xuất hiện một ý nghĩ, bắt người phụ nữ này đi.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng đôi mắt say mê, nhìn tinh thần kia, rõ ràng là muốn quỳ lạy nghênh đón nữ vương của hắn ta.

Ý nghĩ của hai người có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Đừng nói là người đàn ông này, cho dù là miêu nữ và tiểu loli trinh thám, đều muốn thân thiết với người phụ nữ này theo bản năng.

Mấy giây sau, đôi mắt Tô Hiểu khôi phục, không lâu sau Khế Ước Giả khác cũng khôi phục như thường.

Người phụ nữ này thực sự quá đặc biệt, nàng xuất hiện tự mang vầng sáng, vầng sáng này không phải ví von, mà xác thực tồn tại.

Làn da của người phụ nữ này tỏa ra hào quang màu vàng kim nhạt óng ánh, mỗi hành động đều khiến người ta có cảm giác ôn hòa, khoan khoái.

- Các vị, hoan nghênh đi tới cổ bảo của ta.

Người phụ nữ mở miệng, giọng nói ôn hòa.

Nghe người phụ nữ này nói, cơ thể Tô Hiểu căng cứng, người phụ nữ này chính là Alice. Trước tiên không nói tới năng lực khác của đối phương, mị hoặc của đối phương, tâm linh chi nhận của hắn càng không có cách nào miễn dịch.

Nữ vương của Ác Ma Cổ Bảo Alice chỉ có thể mị hoặc sao? Đương nhiên không, nàng chính là chúa tể của pháo đài cổ.

Alice xuất hiện, điều này khiến Tô Hiểu cảm thấy bất ngờ, hắn không ngờ tới Alice sẽ xuất hiện sớm như vậy.

- Nữ vương điện hạ.

Quản gia Lang quỳ một chân trên đất, vẻ mặt cung kính.

- Hiện giờ ta chỉ là ảo giác mà thôi, quản gia Lang không cần đa lễ.

Alice vẫn ôn hòa như cũ.

- Vâng.

Quản gia Lang đứng dậy, nhanh chóng tiến tới phía sau Alice, đây không phải là bản thể của Alice, mà là phân thân hoặc ảo giác của nàng.

- Các vị dũng sĩ, không cần cảnh giác như vậy, cổ bảo tồn tại không phải tìm niềm vui cho cá nhân ta, nơi này là nơi cường giả sinh ra, sau này có lẽ Alice còn cần chư vị dũng sĩ trợ giúp, rời khỏi pháo đài. Alice chỉ là người phụ nữ nhỏ yếu, cho nên trò chơi thứ 2 do Alice chủ trì giúp các vị dũng sĩ, các vị dũng sĩ sẽ không có ý kiến đúng không?

Hai tay Alice ôm quyền ở trước ngực, ánh mắt đó rõ ràng là… Chờ mong?

Từ ý biểu đạt trong lời nói có thể thấy, Alice là một người ôn hòa, mỹ nữ thiện lương, sự thật sẽ thực sự như vậy sao?

Cho tới Alice chủ trì trò chơi thứ 2, chuyện này giống như không thể từ chối, quản gia Lang ở phía sau nàng đã lấy súng lục chúa tể của vận mệnh ra, ý rất rõ ràng, ai từ chối, hắn ta mời kẻ đó ăn đạn.

- Nữ vương Alice có thể tự mình chủ trì trò chơi, là may mắn của ta, là một người thân sĩ, đương nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu của nữ sĩ, đặc biệt là mỹ nhân tuyệt thế như cô Alice.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng không để lại dấu vết lập tức nịnh nọt.

Alice cười khanh khách tiến lên trước, bắt tay với người đàn ông đeo kính gọng vàng, xương người đàn ông đeo kính gọng vàng đều đã mềm nhũn.

- Kẻ nịnh nọt.

Khi Alice quay lưng về phía người khác, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.

- Hả?

Người đàn ông đeo kính gọng vàng xanh mặt.

- Hả? Làm sao vậy, thân sĩ tiên sinh?

Trong mắt Alice lộ ra nghi ngờ, điềm đạm đáng yêu nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng.

- Không, không sao, hình như vừa nãy ta nghe nhầm.

Thực sự không có gì à, nếu không có gì mà nói, chân người đàn ông đeo kính gọng vàng sẽ không run lẩy bẩy.

- Diễm phúc không cạn.

Trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, hắn nhìn ra được không đúng.

- Đúng vậy, vị huynh đệ này, ngươi muốn đi thử nghiệm không?

Bì Bàn ở bên cạnh lộ ra nụ cười bỉ ổi.

- So với mỹ nhân, mạng nhỏ quan trọng hơn.

- Cùng quan điểm.

Cuộc đối thoại của hai người lọt vào trong tai tiểu loli trinh thám, nàng hơi nghi ngờ một chút, nhìn dáng vẻ của người đàn ông đeo kính gọng vàng, hồn đều sắp bay ra, hạnh phúc muốn chết, hình như chuyện này không liên quan tới mạng nhỏ.

Dưới sự hướng dẫn của Alice, mấy người đi tới trước bàn ăn hình tròn ở trung tâm căn phòng, trên bàn ăn bày đủ loại đồ ăn, có tổng cộng 9 chỗ ngồi.

Alice ngồi ở chủ vị, những người khác dưới sự “chiêu đãi” của quản gia Lang, dồn dập ngồi xuống.

- Các vị bôn ba ba ngày ở tầng 1, có lẽ đã đói bụng, mà trò chơi thứ 2, chính là để các vị thưởng thức mỹ vị, quản gia Lang.

Alice xua tay với quản gia Lang, quản gia Lang hiểu ý, bắt đầu chia đồ ăn phong phú trên bàn làm 9 phần, trong đó bao gồm Alice, một mình một phần.

Mấy phút sau, bên trong mâm cơm trước người Tô Hiểu thêm một ít bò bít tết, một phần điểm tâm ngọt, còn có ly cao cổ.

Alice đứng dậy, cầm lấy bình rượu trên bàn, đây là bình rượu vang, dĩ nhiên là nàng rót lần lượt cho mỗi người.

Rất nhanh, Alice ngồi trở lại chủ vị, cầm lấy dao nĩa.

- Đừng khách sáo, ăn cơm đi.

Alice cắt một miếng bít tết nhỏ, môi đỏ khẽ nhếch, cho bò bít tết vào miệng, chậm rãi nhai, nụ cười trên mặt luôn không đổi.

[Nhắc nhở: Bắt đầu vòng thứ 2 của trò chơi.]

Nhận được nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên, Tô Hiểu nhìn về phía đồ ăn trước người, một miếng bò bít tết, một phần điểm tâm ngọt, non nửa ly rượu vang, chẳng lẽ vòng thứ hai trò chơi chính là ăn những thứ này sao?

Luôn có người nếm “con cua” đầu tiên, mà người này chính là Bì Bàn.

Bì Bàn rất bình tĩnh, hắn ta từ mùi và màu sắc phán đoán, những món ăn này không có độc, cũng không cảm nhận được khác thường, bởi vậy hắn ta cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng bít tết cho miệng chậm rãi nhai.

Đột nhiên Bì Bàn trợn to mắt, những người khác đều nhìn về phía hắn ta.

- Con mẹ nó ăn ngon quá.

Bì Bàn nuốt thịt bò bít tết, vẻ mặt rõ ràng là chưa hết thèm.

- Dọa ta một trận, còn tưởng rằng ngươi sắp bị nổ chết.

Tiểu loli trinh thám lẩm bẩm một tiếng, cũng cầm lấy dao nĩa.

Nhưng mà khi Bì Bàn chuẩn bị cắt một miếng nhỏ bò bít tết, sắc mặt hắn ta thay đổi, nhanh chóng lấy một bình thủy tinh ra, rót mạnh chất lỏng bên trong vào miệng, đó là dược tề khôi phục…
Bạn cần đăng nhập để bình luận