Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 226: Ý Chí

“Chiêm chiếp…”

Ban đêm rừng rậm là lãnh địa của dã thú, các loại động vật ăn thịt du đãng ở bên trong vùng rừng rậm, độc trùng chuột kiến đều ra khỏi tổ.

Tô Hiểu ngồi xổm trên một thân cây, tổng bộ Quân Cách Mạng ở cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, ở gần tổng bộ có rất nhiều thủ vệ đi kiểm tra.

Quần áo của Quân Cách Mạng đồng nhất, đội ngũ chỉnh tề, nhìn kiểu gì cũng không giống quân không chính quy, đây là một nhánh quân thân kinh bách chiến.

Trải qua một tiếng quan sát, Tô Hiểu phát hiện nhân số tuần tra của Quân Cách Mạng phải một trăm trở lên, phía sau cổ bảo khổng lồ là vùng lớn quân doanh, nhìn dáng vẻ ít nhất cũng phải hai ngàn trở lên.

Đây chỉ là bộ đội thường trú, nếu như quân đội gần tổng bộ được triệu tập toàn bộ, ít nhất cũng phải mấy vạn trở lên.

Tô Hiểu không dám khinh thường quân đội quy mô như vậy, quân đội cầm trong tay binh khí dài bước tiến chỉnh tề không giống với Ghoul, một khi bị bao vây trong trận quân, chỉ năm phút hắn sẽ chết.

Tô Hiểu chuẩn bị lẻn vào tổng bộ của Quân Cách Mạng, mục tiêu là thu thập Teigu và phá hoại, cũng lưu lại dấu vết quân đế quốc đã tới ở hiện trường.

Tổng bộ được phát hiện, Quân Cách Mạng chỉ có hai lựa chọn, một là tấn công đế đô, hai là rút lui.

Lúc này Quân Cách Mạng đã chuẩn bị chiến đấu với đế quốc, cho nên rời đi là chuyện không có khả năng lắm.

Nếu như hiện giờ quy mô của Quân Cách Mạng không lớn lắm, đương nhiên di chuyển tổng bộ đi không thành vấn đề, nhưng hôm nay Quân Cách Mạng đã có mô hình tổ chức quốc gia, dưới cờ có gần trăm vạn quân đội, lúc này di chuyển tổng bộ sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với sĩ khí, cho nên Quân Cách Mạng chỉ có thể tăng tốc quyết chiến với đế quốc.

Tô Hiểu chính là muốn tình huống như vậy xảy ra.

Một khi hai bên khai chiến, tường thành ở rìa ngoài đế đô chính là ranh giới tấn công phòng ngự, quân đội của Esdeath không phải ngồi không, đến lúc đó có đánh, chiến tranh ngắn thì nửa tháng, dài thì có khả năng hai ba tháng.

Trong chiến loạn đế đô mới là đế đô lý tưởng nhất, Tô Hiểu sẽ không quên bên trong hoàng cung còn có một vị tướng quân thực lực rất mạnh khác.

Nhảy từ trên cây xuống, thân ảnh Tô Hiểu biến mất vào trong vùng rừng rậm đen kịt.

Mười phút sau, trong quân doanh phía sau tổng bộ của Quân Cách Mạng.

Tô Hiểu ẩn khí tức lẻn vào quân doanh, hắn muốn trói một tên tiểu đầu mục trong quân đội hiểu rõ về tình hình cơ bản của tổng bộ Quân Cách Mạng, không rõ mọi chuyện mà lẻn vào là muốn chết.

Phải trói người chức vị không quá cao, nhưng cũng không quá thấp.

Binh lính tuần tra của tổng bộ Quân Cách Mạng không thể động, Quân Cách Mạng không phải là gà đất chó kiểng, bỗng nhiên biến mất một binh lính tuần tra chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện.

Binh sĩ đã nghỉ ngơi thì khác, ít nhất trước sáng sớm sẽ không có người phát hiện ra.

Tránh thoát đội tuần tra trong quân doanh, Tô Hiểu bắt đầu cảm nhận, điều tra từng lều vải ở gần đó.

Tìm một quan quân chức vị tầm trung cần kỹ thuật, cũng may trên quân phục của Quân Cách Mạng có đánh dấu.

Rất nhanh Tô Hiểu lựa chọn được mục tiêu, sau khi đưa dược vật gây tê vào lều vải xong hắn cướp người đi, động tác làm liền một mạch, mất nhiều nhất hai phút.



Trong vùng rừng rậm gần tổng bộ của Quân Cách Mạng, một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín, lão ta đang giãy dụa trên đất, lá cây dính đầy người.

- Đừng giãy dụa nữa, nơi này cách tổng bộ của Quân Cách Mạng ít nhất môt kilomet, trừ phi ngươi là sư tử, nếu không bọn họ còn lâu mới nghe được.

Trong tình huống có cây cối che chắn, cho dù liều mạng kêu to nhất cũng truyền ra được mấy trăm mét, giọng siêu cao thì nửa kilomet đã là cực hạn, cho nên Tô Hiểu kéo miếng vải rách trong miệng quan quân trung niên xuống.

- Đội ám sát… Đế quốc.

Giọng nói của quan quân trung niên hơi khô khốc, môi run run, lão ta biết sau khi rơi vào tay đội ám sát sẽ bi thảm tới cỡ nào, đặc biệt là đối phương muốn moi thông tin từ miệng lão ta.

- Không cần lo lắng, tuy ta có thói quen giết người, nhưng không có ham mê dằn vặt người khác, trả lời mấy câu hỏi của ta, ta tiễn ngươi lên đường.

Sau khi trói người lại để người ta sống là hành động ngu ngốc nhất, đặc biệt là lát nữa hắn muốn lẻn vào tổng bộ của Quân Cách Mạng.

- Ta, ta sẽ không nói, đợi coi, đợi bọn ta lật đổ đế quốc, ám sát các ngươi sẽ không có kết cục tốt.

Quan quân trung niên làm bộ muốn cắn lưỡi, nhưng Tô Hiểu chỉ nở nụ cười nhìn đối phương, không có ý ngăn cản.

Sau khi cắn lưỡi sẽ không chết, quan quân trung niên cũng biết rõ điểm này, nhưng lão ta sợ không chống đỡ được ám sát tra hỏi, cho nên muốn không thể nói chuyện.

Tô Hiểu không quan tâm đối phương có thể nói chuyện hay không, không thể nói có thể viết mà? Có lẽ vị quan quân này dũng mãnh thiện chiến, nhưng không chuyên nghiệp ở phương diện tra hỏi.

“Rên.”

Sau khi rên một tiếng, khóe miệng quân quân trung niên có máu chảy ra, nước mắt nước mũi cũng xuất hiện, cắn lưỡi đau hơn lão ta nghĩ nhiều, lão ta chỉ cắn một phần ba liền từ bỏ.

- Tiếp tục, ta rất thưởng thức hành động anh dũng của ngươi, nếu như ngươi cắn lưỡi thành công, ta sẽ lập tức khiến ngươi thoải mái, trong quân doanh các ngươi có mấy ngàn người, cùng lắm ta đổi một trói một, ta không tin mỗi Quân Cách Mạng đều có cốt khí như vậy.

Trước mắt quan quân trung niên biến thành màu đen, đau đớn khiến lão ta mất đi năng lực phán đoán.

- Spark Priestley, cái tên này dài thật, hửm? Nhà ở thôn trang gần đây sao, có một đứa con gái, hai đứa con trai, con trai trưởng cũng ở trong quân đội.

Tô Hiểu ném tài liệu trong tay xuống, đây là tài liệu hắn phát hiện được ở trong lều vải.

- Đây là ảnh chụp người nhà ngươi đúng không, nếu như ta đến nhà ngươi sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?

Tô Hiểu nâng tấm ảnh tới trước mắt quan quân trung niên, tâm tình quan quân trung niên không ổn định lắm, gào thét ô ô vài tiếng, trong đôi mắt lão ta tràn đầy phẫn nộ giống như muốn thiêu chết Tô Hiểu.

- Có câu nói không biết ngươi từng nghe nói chưa, người một nhà quan trọng nhất phải chết chỉnh tề, ngươi nói xem có đúng không, Hartley.

Cơ thể Hartley quan quân trung niên cứng đờ.

- Không đúng.

Giọng nói của Hartley rất mơ hồ, cắn lưỡi ảnh hưởng tới lão ta nói chuyện.

- Hay là như vầy, ta hỏi ngươi đáp, nếu ngươi không đồng ý thì bây giờ ta đi giết con trai trưởng của ngươi, nói dối ta giết chết vợ ngươi, nửa thật nửa giả ta giết con gái ngươi, ồ, con gái ngươi rất xinh, vậy thì không giết nữa.

Trong mắt Hartley tràn đầy tuyệt vọng.

- Ta, ta nói.

Trước khi Hartley trở thành Quân Cách Mạng chỉ là nông phu, dựa vào tinh thần dám xông pha trở thành tiểu đội trưởng, nhưng dưới thế tiến công trong lòng của Tô Hiểu, Hartley e sợ rồi.

Từ đầu tới cuối Tô Hiểu không động vào Hartley, hắn không am hiểu mài mòn cơ thể kẻ địch, hắn am hiểu tàn phá ý chí của kẻ địch hơn.

- Như vậy là tốt nhất.

Khi Tô Hiểu nói chuyện thì xé bức ảnh trong tay, trong mắt Hartley tràn đầy hưng phấn, có lẽ chuyện này đại biểu Tô Hiểu sẽ không đi tìm người nhà của lão ta.

Tuyệt vọng chỉ khiến người ta mất cảm giác, nhưng nếu trong tuyệt vọng có một chút hi vọng thì không giống.

- Tổng bộ của Quân Cách Mạng có bao nhiêu người, ta chỉ tất cả mọi người, làm cơm, làm việc vặt cũng tính.

Miệng Hartley khép mở, mãi mà không nói được gì.

- Đợi ta mười phút, ta sẽ khiến ngươi nhìn thấy con trai trưởng của mình.

- Một vạn hai ngàn người.

Hartley nổi giận thét lên, khóe miệng chảy ra nước dãi, lúc này Hartley không ngừng xin lỗi trong lòng.

“Mình là vì người nhà, mình là vì người nhà…”

Lão ta vẫn luôn lặp lại câu nói này, nhằm giảm bớt cảm giác tội lỗi.

- Ta không tin được ngươi, vẫn nên mang con trai trưởng của ngươi tới thì hơn.

Tô Hiểu chậm rãi đi về phía tổng bộ của Quân Cách Mạng.

- Đúng là một vạn hai ngàn người, đúng rồi, đúng rồi, trong có có hơn chín ngàn người ra ngoài, giữa trưa ngày mai sẽ quay về, hai ngàn người còn lại là bộ đội thường trú, quan viên có khoảng vài trăm người, ngươi hãy tin tưởng ta, ta không lừa ngươi.

- Tên khốn kia quay trở lại cho ta, không được tới gần quân doanh!

Đến cuối cùng Hartley gào thét ra.

- Ồ? Vậy thì thôi, chúng ta tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận