Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1230: Vì sao là lại?

Tiếng gió rít gào qua bên tai, Tô Hiểu đang ở trạng thái rơi tự do, xung quanh hoàn toàn tối đen. Dựa theo phán đoán lúc trước của hắn, giếng vuông góc này sâu ít nhất mấy chục mét.

Đoản đao Đồ Lục xuất hiện trong tay Tô Hiểu, đoản đao xoay chuyển, hắn trở tay cầm đao, đồng thời một đao đâm vào vách kim loại, lưỡi đao kéo xuống dưới.

Xì xèo…

Đoản đao Đồ Lục vẽ ra vết trảm vuông góc trên vách kim loại, một chân của Tô Hiểu chống đỡ vách kim loại, tốc độ rơi xuống của hắn giảm thấp.

Bởi vì tốc độ của Tô Hiểu hạ thấp, Bố Bố đang rơi tự do lập tức đập lên người Tô Hiểu. Một tay của Tô Hiểu đỡ lấy Bố Bố, Bố Bố nghiêng đầu cắn vào vạt áo gió của Tô Hiểu, Tô Hiểu thả Bố Bố ra, Bố Bố thành công treo trên người hắn.

Cơ thể Tô Hiểu rơi xuống với tốc độ tăng lên, gần đây đứa thiếu não Bố Bố này lại mập thêm mấy cân.

Mới đỡ được Bố Bố, A Mỗ từ phía trên hạ xuống, Tô Hiểu nắm chặt chuôi đao bên trái, tay phải cong xuống trước người, ngay khi A Mỗ rơi xuống trước mặt Tô Hiểu, tay Tô Hiểu đột nhiên vươn ra nắm lấy sừng của A Mỗ.

Xì xèo!

Trên đoản đao Đồ Lục bắn ra đốm lửa càng rõ ràng, A Mỗ vốn rất nặng, cộng thêm nó nắm lấy Elisa Herbert, tuy cân nặng của Elisa Herbert chỉ có hơn 45 cân.

Lúc trước Elisa Herbert còn lớn tiếng rít gào, lúc này không có âm thanh.

Tô Hiểu quay đầu lại nhìn, phát hiện Elisa Herbert đã bị dọa hôn mê.

Nói thật, Elisa Herbert đang nằm giữa hôn mê và tỉnh táo, nàng không vì trụy xuống hoàn toàn hôn mê, có lúc nàng đột nhiên tỉnh lại. Nhưng mà khi phát hiện mình đang rơi xuống nàng lại ngất đi lần nữa, cứ tới lui như vậy mấy lần, đến cuối cùng Elisa Herbert đều hoài nghi mình đang nằm mơ.

A Mỗ là trâu thành thật cố nén kích động ném Elisa Herbert đi, dưới cái nhìn của nó, “vật nhỏ” trong tay thực sự quá kỳ lạ, nó phải cẩn thận nắm lấy “vật nhỏ” này, nếu không sẽ bóp chết đối phương.

Thực ra ngất đi cũng không thể trách Elisa Herbert, nàng một nửa là sợ hãi, nửa còn lại là bị A Mỗ nắm. Đối với người “sinh thời” luôn ở trong nhà như Elisa Herbert mà nói, chuyện ngày hôm nay không khỏi quá kích thích một chút. Nhưng mà nàng còn chưa biết, tình huống hiện giờ chỉ là “mở màn” mà thôi, sau đó còn có càng kích thích hơn đang đợi nàng.

Tốc độ đám Tô Hiểu rơi xuống hạ thấp đi, nhưng vào lúc này một bóng người mặc bộ giáp màu bạc từ phía trên rơi xuống, đối phương nắm lấy sừng của A Mỗ.

“Ò!”

A Mỗ nổi giận gầm lên một tiếng, cho dù sừng là vũ khí của nó, nhưng cũng coi như là nhược điểm của nó. Nếu như bị kẻ địch nắm lấy sừng, vậy thì nó không chết cũng tàn tật.

Tô Hiểu nắm lấy sừng nó đương nhiên không sao, nhưng bị Goss nắm lấy sừng A Mỗ không thể nhẫn nhịn được nữa.

Khí lạnh hiện lên trên sừng A Mỗ, bàn tay của Goss tê rần, vội vàng buông tay. Hắn ta vừa mới buông tay ra, lập tức phát hiện có đôi mắt trâu tràn ngập phẫn nộ trừng hắn ta.

Goss tiếp tục rơi xuống, nhưng mà vừa nãy hắn ta nắm lấy sừng của A Mỗ khiến tốc độ rơi xuống của hắn ta chậm lại.

Bởi vì Tô Hiểu dùng đoản đao Đồ Lục làm chậm tốc độ rơi xuống, cho nên Goss nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn, rơi vào trong bóng tối phía dưới.

Rơi xuống vẫn còn đang tiếp tục, rơi khoảng 5 giây Tô Hiểu cau mày. Lúc trước hắn dùng một cục đá kiểm tra chiều sâu của hầm ngầm dựa theo tình huống thông thường hắn nên tới đáy rồi mới đúng.

Ngay khi Tô Hiểu cảm thấy nghi ngờ, phía dưới truyền tới tiếng keng thật to, là Goss đến dưới đáy.

Cánh tay của Tô Hiểu giơ lên, rút đoản đao Đồ Lục ra khỏi vách kim loại, tốc độ hắn rơi xuống dần tăng nhanh.

Rầm!

A Mỗ rơi xuống trước tiên, Tô Hiểu và Bố Bố ngồi trên lưng A Mỗ, xung quanh hoàn toàn tối đen.

Ở khu vực chiều sâu như vậy, xung quanh chỉ có thể dùng giơ tay không thấy năm ngón để hình dung.

Tô Hiểu lấy một cái gậy huỳnh quang quân dụng bên hông xuống, bật gậy huỳnh quang lên.

Mượn ánh sáng màu lam không tính là mạnh bên trong, Tô Hiểu bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Hầm ngầm chỗ hán giống như giếng thẳng, thành hình trụ, vách tường xung quanh hoàn toàn là cấu tạo kim loại, không biết với trình độ khoa học kỹ thuật của vương quốc Saint Sodin, làm thế nào xây dựng ra giếng thẳng kim loại này.

Dưới chân Tô Hiểu là một tấm sắt to, vách kim loại xung quanh không có lối ra, nơi này lại như đáy chén nước.

“Đường cụt ư?”

Tô Hiểu bắt đầu quan sát vách kim loại xung quanh, ngoại trừ mảng lớn rỉ sắt màu đỏ ra, hắn không phát hiện bất cứ thứ gì. Hắn thử đập lên tìm kiếm cơ quan, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Khoảng mười mấy giây sau, Tô Hiểu xác định xung quanh không có cơ quan. Nếu như không phải có nhiệm vụ ẩn, hắn sẽ hoài nghi đây là cạm bẫy do lão quốc vương bố trí.

“Công chúa điện hạ, ngươi không sao chứ.”

Goss thử gọi Elisa Herbert “tỉnh lại”, Elisa Herbert đang ngồi xổm trên đất, trong mắt tràn ngập mê mang, vẻ mặt chính là: “Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang đi đâu? Sao lại ngồi xổm xuống?”

Rất rõ ràng, Elisa Herbert mơ hồ rồi.

Tô Hiểu không để ý tới Elisa Herbert đang ở trạng thái mơ hồ, hắn cũng ngồi xổm trên đất, dùng tay đánh mặt đất kim loại.

Thùng, thùng, thùng…

“Trống rỗng.”

Tô Hiểu đập một quyền lên mặt đất kim loại dưới chân, két một tiếng, mặt đất kim loại dưới chân đột nhiên chìm xuống mấy cm.

“Thì ra là như vậy.”

Tô Hiểu biết rõ là có chuyện gì. Không phải là bọn họ tiến vào đường cụt, mà là kẹt lại. Dựa theo phán đoán của hắn, lúc này mình đang ở thang lên xuống chỗ sâu của giếng thẳng kim loại, kim loại dưới chân vốn là khay lên xuống, bởi vì lâu năm ít tu sửa, cộng thêm hoàn cảnh dưới lòng đất ẩm ướt dẫn tới kim loại rỉ sắt, cho nên khay kẹt ở giữa.

Huống hồ Tô Hiểu không thông qua thủ đoạn thông thường tiến vào dưới vương tọa, hắn là phá hoại vương tọa sau đó nhảy xuống dưới, bởi vậy cơ quan phía dưới không khởi động.

Nếu như dựa theo quy trình thông thường mà nói, đầu tiên là mở cơ quan của vương tọa, sau đó lên khay kim loại, đóng vương tọa đồng thời khay kim loại sẽ chậm rãi hạ xuống.

“A Mỗ, nhảy.”

Lời nói của Tô Hiểu khiến A Mỗ mê mang, nhưng mà nó nhảy lên theo bản năng.

Rầm rầm!

Hai chân của A Mỗ giẫm lên bản kim loại, két một tiếng, tiếng kim loại vặn vẹo tối nghĩa truyền ra, toàn bộ kim loại hạ xuống khoảng nửa mét.

“Tiếp tục.”

A Mỗ nhảy lên thật cao, sau đó rơi rầm xuống.

Rắc!

Tiếng kim loại gãy vỡ truyền từ phía dưới đến, toàn bộ khay kim loại trượt xuống.

Phụt…

Tiếng ma sát chói tai truyền tới, bản kim loại bắt đầu trụy xuống. Mới đầu tốc độ còn tốt, nhưng sau khi trụy xuống một thời gian, rỉ sắt trên cơ quan phía dưới hẳn là bị mài sạch, lúc này khiến tốc độ kim loại cứng rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Nếu như bản kim loại chỉ là vật rơi tự do còn đỡ, nhưng phía dưới nó hẳn là có ổ trục, điều này khiến tốc độ trụy xuống tăng lên.

Hiện giờ Tô Hiểu như đang ở trong thang máy xảy ra sự cố, thang máy đang không ngừng rơi xuống.

“Chúc ngươi may mắn.”

Tô Hiểu liếc Goss một cái, sau đó lấy một đoản côn từ trong không gian dự trữ ra. Bố Bố và A Mỗ ở bên cạnh lập tức tâm lĩnh thần hội, Bố Bố dùng bốn chân ôm chân trái của Tô Hiểu, A Mỗ nắm lấy Elisa Herbert, một tay khác nắm lấy chân phải của Tô Hiểu.

Tô Hiểu nắm lấy đoản côn trong tay, hai bên đoản côn này bắn ra mấy đoạn, đỉnh hai bên hình thành mũi nhọn.

Keng.

Đoản côn duỗi dài ra sau như một xà đơn, chống ở hai bên vách kim loại.

Cánh tay nắm chặt đoản côn của Tô Hiểu nhô đầy cơ bắp, dưới chân hắn trống rỗng, tốc độ trụy xuống chợt giảm.

Goss đứng trên bản kim loại khóe miệng co giật, ngửa đầu nhìn đám Tô Hiểu. Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, hắn ta luôn cảm thấy hình ảnh trước mắt rất quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận