Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 427: Chân Tướng Phía Sau [Quyển 8. Thí Luyện Cầu Sinh: Con Đường Quật Khởi]

Không quan tâm Mustang gào thét, với trạng thái hiện giờ của Tô Hiểu, nhất định không phải đối thủ của năm tên Human Sacrifice.

Hắn hơi xui xẻo, mới tiến vào tầng dưới phủ tổng thống liền gặp phải tổng thống, bằng không kế hoạch sẽ càng thuận lợi, đây chính là người tính không bằng trời tính.

Tuy vận khí không được tốt, nhưng mục đích của hắn đã đạt thành.

Để một viên theo dõi trên người Riza Hawkeye, giá thứ này không thấp, còn có thể sử dụng lại được nữa.

[Thần chi lực (ngụy) đã thu xong.]

[Nhiệm vụ lên cấp: Đánh cắp thần chi lực (hoàn thành).]

Độ khó đẳng cấp: Lv. 14.

Giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ: Dùng Ma Tinh Bình cướp đoạt thần chi lực.

Thông tin nhiệm vụ: Thần chi lực (ngụy) bám vào trong cơ thể “The Little One Inside the Flask.

Kỳ hạn nhiệm vụ: Một tháng.

Quest thưởng: Tư cách lên cấp.

Trừng phạt nhiệm vụ: -10 toàn thuộc tính.



[Đã hoàn thành nhiệm vụ lên cấp, Liệp Sát Giả sẽ trở về Luân Hồi Nhạc Viên sau ba giây.]

Thấy nhắc nhở này Tô Hiểu sửng sốt, thời gian cũng quá ngắn rồi.

Sau gáy truyền tới cảm giác quen thuộc, cùng lúc đó, mu bàn tay Tô Hiểu cảm thấy đau xót.

Lúc hắn khôi phục ý thức, người đã ở trong phòng chuyên thuộc, nhiệm vụ lên cấp mới hoàn thành Luân Hồi Nhạc Viên đã truyền tống hắn trở về.

Tô Hiểu cúi đầu nhìn tay mình, trên mu bàn tay xuất hiện một loạt dấu răng, không cần nghĩ, nhất định là Hawkeye cắn hắn một cái.

[Hoàn thành truyền tống, Liệp Sát Giả đã trở về phòng chuyên thuộc.]

[Phòng chuyên thuộc là nơi rất an toàn, trừ phi Liệp Sát Giả cho phép bất luận ai cũng không thể tiến vào.]

[Liệp Sát Giả đã trở về Luân Hồi Nhạc Viên, bắt đầu kết toán khen thưởng ở thế giới diễn sinh.]

Thế giới diễn sinh: Fullmetal Alchemist.

Độ khó: Lv. 10 (rất khó).

Thế Giới Chi Nguyên nhận được: 38.5%.

Số lượng nhiệm vụ hoàn thành: 1. [Nhiệm vụ thành tựu x1, không tính nhiệm vụ lên cấp ở bên trong.]

Đánh giá tổng hợp: B. [Chú ý: Cho điểm từ E- đến S+. Đánh giá tổng hợp được tính dựa vào tổng Thế Giới Chi Nguyên nhận được và số lượng nhiệm vụ hoàn thành, nhiệm vụ lên cấp không phải nhiệm vụ chính, đánh giá thấp hơn là chuyện bình thường.]

Bắt đầu nhận Thế Giới Chi Nguyên…

Hoàn thành nhận Thế Giới Chi Nguyên, bắt đầu thống kê khen thưởng.

Khen thưởng nhận được: 16 điểm thuộc tính [Đã bao gồm nhận được ở thế giới diễn sinh], 19250 Nhạc Viên Tệ.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả chưa thông qua khảo hạch cấp một, hiện giờ chỉ có thể tăng lên cấp cao nhất là Lv. 10]

Hoàn thành kết toán, khen thưởng đã tự động nhập vào trong lạc ấn của Liệp Sát Giả.



[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã hoàn thành nhiệm vụ lên cấp, nhận được tư cách lên cấp.]

[Đang phân khu vực thí luyện cho Liệp Sát Giả, hoàn thành phân chia, có tổng cộng 500 Khế Ước Giả cùng tham gia lên cấp.]

Tô Hiểu nhìn thấy nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên thì cau mày, lúc trước hắn cho rằng hoàn thành nhiệm vụ lên cấp thì có thể thăng thành Khế Ước Giả cấp hai, bây giờ nhìn lại không phải như vậy, hắn còn phải tham gia một thí luyện.

[Thí luyện sẽ tiến hành vào ba ngày sau, nội dung là sinh tồn, thí luyện lần này là cảnh tượng độc lập, không phải bất luận thế giới diễn sinh nào, mong Liệp Sát Giả sớm chuẩn bị.]

“Nội dung là sinh tồn”, sau khi Tô Hiểu thấy nội dung này thì trong lòng căng thẳng, nếu liệt kê tất cả nhiệm vụ, nhiệm vụ khó nhất nhất định là nhiệm vụ loại sinh tồn.

Dựa theo manh mối vụn vặt đạt được, hắn phải tiến hành thí luyện trong thời hạn rất ngắn, có hai manh mối, không có thế giới đặc biệt nội dung vở kịch, ít nhất không phải thế giới diễn sinh, người tham dự có tổng cộng 500 Khế Ước Giả cùng hoàn thành nhiệm vụ lên cấp.

Có thể tưởng tượng, nếu sân bãi không có lời lớn, có khả năng xuất hiện tình huống Khế Ước Giả đấu loạn.

Hiện giờ Tô Hiểu có ba ngày, trong ba ngày hắn phải chuyển hóa chỗ tốt đạt được ở thế giới Fullmetal thành thực lực, cũng thả lỏng cả người nghênh tiếp thí luyện.

Ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị thống kê những thứ đạt được, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên lại xuất hiện.

[Nhắc nhở: Kiểm tra thấy Liệp Sát Giả đã hoàn thành nhiệm vụ lên cấp, Luân Hồi Nhạc Viên khen thưởng cho Liệp Sát Giả cơ hội một lần cố vấn, quyền hạn là Lv. 50…]

Tô Hiểu hơi nghi ngờ một chút, sau đó hiểu ra, xem ra đây là ưu đãi của thân phận Liệp Sát Giả, hắn có thể dò hỏi Luân Hồi Nhạc Viên một vấn đề quyền hạn cao.

Còn muốn hỏi gì, trong lúc nhất thời Tô Hiểu không nghĩ ra được.

Bỗng nhiên trong đầu hắn chớp lóe linh quang, Tô Hiểu nghĩ ra hắn muốn hỏi gì rồi.

- Những người sát hại cha mẹ ta đánh số bao nhiêu, bọn họ là Khế Ước Giả cấp bao nhiêu.

Sau khi Tô Hiểu hỏi vấn đề này, Luân Hồi Nhạc Viên đưa ra một câu trả lời đặc thù.

[Không thể trả lời vấn đề này.]

Tô Hiểu cau mày, lẽ nào không đủ quyền hạn?

- Vì sao không thể trả lời?

[Cha mẹ Liệp Sát Giả là tự nguyện tử vong lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có kẻ tình nghi sát hại.]

- Cái gì?

Tô Hiểu kêu to một tiếng đứng bật dậy, mắt của hắn mở to.

- Tử vong bất ngờ sao? Đùa gì thế! Bị lợi khí đâm chết là tử vong tự nguyện bất ngờ sao?

[Luân Hồi Nhạc Viên còn qua lại với Liệp Sát Giả, có sử dụng quyền hạn cố vấn hay không.]

Tô Hiểu do dự, hiện giờ hắn có chút không hiểu rõ lắm.

- Sử dụng.

Giọng điệu của Tô Hiểu chắc chắn như chém đinh chặt sắt, hình như mọi chuyện không như hắn nghĩ.

[Đang kiểm tra, kiểm tra “kẻ thù” trong tư duy của Liệp Sát Giả.]

[Khế Ước Giả số 10034 (đã chết)]

[Khế Ước Giả số 10187 (đã chết)]

[Khế Ước Giả số 11316 (đã chết)]

[Khế Ước Giả số 12479 (đã chết)]



Nhìn một dãy danh sách trước mặt, Tô Hiểu càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ đây là kẻ thù giết chết cha mẹ hắn? Nhưng những người này đều không có ngoại lệ chết trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Kẻ thù của hắn đã chết rồi? Tay Tô Hiểu run run đốt điếu thuốc, tuy những người này không phải hắn giết, nhưng đại thù được báo khiến hắn vui sướng trong lòng.

Có người nói sau khi báo thù là trống vắng, nhưng Tô Hiểu không có cảm giác này, hiện giờ hắn rất vui sướng.

[Đang so sánh số liệu DNA, kết quả kiểm tra như sau.]

[Liệp Sát Giả không có quan hệ người thân với Khế Ước Giả số 12156 (danh hiệu Huyết Ưng), Khế Ước Giả số 12157 (danh hiệu Độc Lan).]

Nhìn thấy nhắc nhở này, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu là không dám tin tưởng, cha mẹ nuôi hắn từ nhỏ tới lớn lại không có quan hệ người thân với hắn?

Là Luân Hồi Nhạc Viên phạm phải sai lầm sao? Có thể không? Đương nhiên là không thể, năng lực của Luân Hồi Nhạc Viên rõ như ban ngày, Luân Hồi Nhạc Viên là một nơi rất thần bí.

[Đang truyền hình ảnh, đây là hình ảnh tuổi thơ của Liệp Sát Giả.]

Một màn huỳnh quang chiếu hình ảnh xuất hiện trước mặt Tô Hiểu.

Trong màn huỳnh quang là một không gian tối đen bịt kín, đây là một sơn động nào đó sập xuống tạo thành, bên trong có một đôi nam nữ trẻ tuổi và một đứa trẻ con trong tã lót, nếu như nhìn kỹ, Tô Hiểu có bộ dạng tương tự với người đàn ông mặt đầy tro bụi kia.

Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ trong tã lót, trong mắt tràn đầy nước mắt.

- Ông xã, chúng ta còn có thể đi ra ngoài được không, điện thoại không có tín hiệu, hơn nữa nơi này càng ngày càng ngột ngạt, rất có khả năng không có gió lọt, chỉ một lát nữa thôi sẽ hết oxi mất.

Người phụ nữ dán sát mặt vào mặt đứa trẻ trong tã lót.

Người đàn ông im lặng không lên tiếng, gặp phải biến cố như vậy, người đàn ông vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh.

- Đúng là không còn nhiều khí oxi, nếu như ba người cùng thở, cùng lắm là kiên trì được hai tiếng.

Người đàn ông ngẩng đầu, liếc nhìn vợ cách đó không xa, hắn ta cười đùa với vợ.

- Nghĩ biện pháp sống tiếp với con trai nhé.

Khi nói chuyện người đàn ông lấy một con dao bấm ra, lưỡi dao bắn ra, người đàn ông không do dự cắt cổ họng mình, đây là một người tàn nhẫn, còn có năng lực quyết đoán siêu mạnh.

Nếu như khí oxi đủ cho hai người lớn và một đứa con nít thở trong vòng hai tiếng, như vậy một người lớn và một đứa con nít thì sao? Ít nhất có thể kiên trì ba bốn tiếng.

Người đàn ông này đủ tàn nhẫn, vì để vợ con sống tiếp, hắn ta lựa chọn kết thúc đời mình, hắn ta biết rõ, sau khi động đất bị chôn dưới đất đại biểu cho chuyện gì, trong thời gian ngắn sẽ không có cứu viện, thay vì sống tạm, không bằng để vợ và con có thêm nhiều thời gian sống sót.

Máu tươi dâng trào dọa sợ người vợ, nàng hét lên một tiếng xông về phía người đàn ông.

- Sống tiếp, mang con của chúng ta ra ngoài.

Người đàn ông nói xong câu này rồi chết.

Người vợ khóc lớn, kêu to, nhưng đều không cứu vãn được sinh mệnh của người đàn ông.

Mấy phút sau, người vợ lau nước mắt trên mặt, nàng đã thương tâm gần chết, nhưng nàng liếc nhìn đứa trẻ trong tã lót, trên mặt lộ ra nụ cười nhã nhặn.

Người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ dính mấy giọt máu trên mặt, nàng bắt đầu đút sữa.

Sau khi đứa bé ăn no, người phụ nữ để đứa bé dưới đất, dùng tạp vật ở xung quanh che kín đứa bé, tránh lúc cứu viện kiến trúc rơi xuống đập trúng đứa bé, tuy khả năng cứu viện đã không lớn.

Người phụ nữ nhìn về phía chồng mình, nàng quyết định cầm con dao bấm nhuốm máu kia.

Nàng không biết khi nào cứu viện mới tới, nhưng nàng biết, trong mấy tiếng ngắn ngủi là không đủ, nàng chỉ có thể cố gắng để con trai mình sống lâu hơn, như vậy mới có cơ hội.

Thứ quý giá nhất thường là thứ bình thường nhất, ví dụ như không khí.



Tô Hiểu nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt không chớp mắt, cuối cùng đứa trẻ được cứu sống một cách kỳ tích, nhưng vì động đất quy mô lớn dẫn tới thông tin hỗn loạn, thân phận của đứa bé kia không thể điều tra ra, cuối cùng được đưa tới viện mồ côi.

Nửa năm sau, một đôi vợ chồng tới viện mồ côi, mục đích là nhận nuôi cô nhi, sau khi thấy dung mạo quen thuộc của đôi vợ chồng, Tô Hiểu ngây người, đó chính là “cha mẹ” hắn.

Không, là cha mẹ nuôi mới đúng.

Hình ảnh vẫn tiếp tục, Tô Hiểu chậm rãi lớn lên, “cha mẹ” hắn chưa từng nói cho hắn biết chuyện nhận nuôi.

Nói một cách chính xác, “cha mẹ” hắn dùng thân phận giả nhận nuôi hắn vì càng thuận tiện sống như một người bình thường, bọn họ giống như đang trốn ai đó.

“Cha” hắn luôn hiền lành trước mặt hắn, mà “mẹ” hắn luôn dịu dàng như vậy.

Ở trong ấn tượng của Tô Hiểu, “cha mẹ” hắn chưa từng trách mắng hắn một câu, một câu cũng không có, đừng nói tới đánh chửi, chuyện này bình thường sao? Lúc trước hắn không để ý tới, nhưng bây giờ nhìn lại tuyệt đối không bình thường.

Hình ảnh tiếp tục, trong hình ảnh Tô Hiểu đã lên tiểu học, mà “cha mẹ” hắn đang nói chuyện ở nhà.

- Đã nhận nuôi rất nhiều năm, đứa bé kia không phát hiện ra thân phận của chúng ta đúng không?

- Lan, đừng đoán mò, đứa bé kia còn nhỏ, mà biểu hiện của chúng ta rất giống cha mẹ.

- Nhưng đứa bé sẽ trưởng thành, nếu đến lúc đó phát hiện thân phận của chúng ta…

- Vậy thì xử lý, ta và nàng không thể có đứa bé, nhận nuôi đứa bé chỉ vì ẩn nấp trong người bình thường, đám người thuộc nhóm mạo hiểm Lăng Thiên đúng là giống chó, đuổi tới chết không thả ra.

- Xử lý à… Cho dù có chút không nỡ, nhưng đến khi đó cũng hết cách rồi, nhưng từ nhỏ đứa nhỏ này đã có một loại quyết tâm từ tận xương, nếu như trở thành Khế Ước Giả sẽ vô cùng ghê gớm.

- Ai biết, có lẽ cha mẹ hắn ta là người tàn nhẫn, nhưng chỉ là người bình thường mà thôi, thể chất của đứa bé này không có một nửa số liệu hóa.

Huyết Ưng thở dài, giống như đang lo lắng chuyện gì đó, nhưng lúc nói về Tô Hiểu, trong mắt hắn ta không có quá nhiều tình cảm.



Chân tướng luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người như vậy, không có cừu nhân cường đại như trong tưởng tượng, cũng không cố gắng trở nên mạnh mẽ sau đó báo thù thành công chuyện xưa.

Một đôi vợ chồng trẻ tuổi đi du lịch gặp phải động đất, bị chôn trong hang núi dưới lòng đất.

Tuy hai vợ chồng đều là người bình thường, nhưng trong xương tủy bọn họ là tàn nhẫn và quyết đoán không giống người thường, chính vì quyết đoán này mà con bọn họ may mắn sống sót.

Vợ chồng chết sẽ có nhiều thời gian hơn, đứa bé được cứu, được đưa tới viện mồ côi, một đôi vợ chồng Khế Ước Giả nhận nuôi, dùng thân phận che giấu trốn tránh truy sát.



Một tay của Tô Hiểu chống trán, miệng ngậm một điếu thuốc, khói xanh mờ mịt bay lên.

Trong chuyện nay không có đúng sai, tuy mục đích “cha mẹ” hắn nhận nuôi hắn là che giấu thân phận, nhưng dù sao bọn họ cũng nuôi lớn hắn.

Đoàn đội Khế Ước Giả giết chết “cha mẹ” hắn đã tử vong, cho nên không có cái gọi là kẻ địch mạnh, lúc trước khi hắn giết tên quân phiệt người da đen không có bất luận Khế Ước Giả nào xuất hiện, chuyện này đã nói rõ vấn đề.

Lúc trước Tô Hiểu cảm thấy kỳ lạ, Luân Hồi Nhạc Viên từng đưa tư liệu, năng lực thiên phú không thể di truyền, mà hai vợ chồng đều có năng lực thiên phú, đứa bé sinh ra nhận được năng lực thiên phú sẽ càng nhỏ hơn.

Tô Hiểu đã nắm rõ toàn bộ mọi chuyện liên quan tới vấn đề báo thù, gánh nặng đặt trên vai hắn mấy năm chậm rãi tan đi, hắn chưa từng thoải mái giống như hiện giờ.

- Bố Bố, chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đi.

Tô Hiểu không vì chân tướng mà chán nản, trái lại như nhặt được cuộc sống mới.

Từ nay về sau cô độc, chỉ sống vì mình.

Hay là nói, con đường sống ở Luân Hồi Nhạc Viên của hắn coi như mới bắt đầu, sau này hắn chỉ cần làm chuyện mình muốn làm, không còn liên quan tới báo thù nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận